21 Thanh chủy thủ trong tay Kim Linh Chi được đưa cao lên. Bỗng, nàng bật cười sằng sặc. Mặt đầy ngấn lệ, nàng cười, gương mặt đẹp hơn trước, như hoa dưới cơn mưa xuân ! Hồ Thiết Hoa nhìn nàng, si si dại dại.
22 Trên đời này tuy không có hắc ám vĩnh cửu, thì cũng không làm gì có quang minh vĩnh cửu. Cho nên, lắm cố sự bi thảm phát sanh, lắm ca khúc thi phú não nùng được sáng tác.
23 Chớp thân hình, Lưu Hương lướt tới, xuyên qua khoảng giữa hai gã gia nô của đảo Biên Bức. Khi cả hai phát giác ra, chúng không còn kịp làm một phản ứng nào.
24 Hồ Thiết Hoa khích động đến run người. Tay y run đến đổi không cầm vững vật đánh lửa. Bây giờ thì ai ai đều hiểu, lý do nàng sợ ánh sáng ! Và Lưu Hương cũng hiểu luôn, tại sao nàng tình nguyện ở lại đây vĩnh viễn ! Bởi nàng sinh ra để chịu thiệt thồi lớn.
25 Hồ Thiết Hoa tìm vật bật lửa. Trong hắc ám, mắt không thể thấy vật, y học cách của Lưu Hương, hỉnh hỉnh mũi đánh hơi lưu hoàng. Song y chưa thực hành cách đó, nhà ngục vụt sáng lên.
26 Hô hấp trở lại bình thường. Biển Bức công tử từ từ thốt:- Tại hạ mạo muội mời các vị từ ngàn dặm đến đây tuy không thể làm xứng tâm vừa ý mà trở về, ít nhất cũng không để cho các vị hoàn toàn tuyệt vọng.
27 Muôn người một ý nghỉ, tất cả tân khách cùng thốt:- Vô luận việc gì, Hương soái phân phó. Toàn thể anh em xin tuân hành! Lưu Hương nhấn mạnh từng tiếng một:- Nếu tại hạ tìm được Biên Bức công tử, thì cuộc chiến phải khai diễn giữa song phương là cái chắc! Lúc đó, các vị cứ bình tỉnh, để mặc tại hạ an lòng cùng y định quyết thư hung.
28 Tuy không ai thấy đúng sự việc, nhưng ai ai cũng biết lửa không thể tự nhiên bốc cháy, người không thể cố ý ngã xuống. Bất quá, không ai thấy người gây ra bao nhiêu việc đó, và ai ai cũng biết, phải có người làm.
29 Ai ai cũng cởi mở tâm tình. Hiện tại họ vẫn còn ở tại tuyệt địa, nhưng đã có dương quang, mà dương quang thì gây hy vọng chứa chan! Ai ai cũng vui, chỉ trừ nàng.
30 Trương Tam thốt :- Có lẻ họ hẹn ước với nhau, vào ngày đó sẽ tranh đoạt một vật gì, bây giờ có dịp, họ định thanh toán nhau trước khỏi phải chờ đợi mấy tháng nữa.
31 Hồ Thiết Hoa sáng mắt lên thốt :- Nếu chính nàng là hung thủ thì ta thừa hiểu nàng là ai. Lưu Hương mơ màng :- A ?Hồ Thiết Hoa buông nhanh :- Nàng là Hoa Chân Chân ! Nhất định là Hoa Chân Chân ! Lưu Hương mỉm cười.