81 Vương Hiểu và đám đội viên trong đội bóng rổ, lúc này đang đứng lẫn trong đám người vây xem bên dưới lầu, đang ngửa đầu quan sát tình thế phát triển. Khi hắn vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng xuất hiện ngay trên hành lang của lầu bốn thì không khỏi sửng sốt, vô ý thức cho rằng mình đã bị lóa mắt.
82 “Thải Ny, dừng tay!” Trương Văn Trọng thấy thế, vội vàng ngậm một ngụm chân nguyên trong miệng, nương theo tiếng quát chói tai cùng nhau phát ra. Tâm thần của Thải Ny quả nhiên bị kinh sợ, chuôi thái đao trong tay cũng dừng ngay giữa không trung, nàng mở to đôi mắt đỏ rực màu máu căm tức nhìn Trương Văn Trọng, thanh âm nói chuyện với hắn cũng trở nên âm lãnh: “Trương ca ca, vì sao anh muốn ngăn cản em giết con tiện nữ nhân này? Lẽ nào anh cũng muốn phản bội em sao?” Lý Triêu Dương vốn đang chuẩn bị nhảy vào hành lang bắn gục Thải Ny, thấy thế vội vã ngừng lại, đồng thời đúng lúc phất tay, nhượng tất cả cảnh sát đều lui trở về thang lầu, không nên lộ diện kinh hách Thải Ny thần kinh đang thất thường.
83 Ngay tại thời khắc nguy cấp như mành treo chuông, Trương Văn Trọng đột nhiên bay ra ngoài, liều lĩnh thả người nhảy ra, hai tay nhanh như thiểm điện chụp lấy hai mắt cá chân của Thải Ny.
84 “Đây…” Một màn ngay trước mắt làm Trương Văn Trọng thật sự không ngờ, hắn không khỏi ngây ngốc đứng yên ngay cửa thang lầu một. “Ba ba ba…” Một mảnh tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên ở phía sau.
85 Trương Văn Trọng trở lại phòng y tế không bao lâu, đã đến thời gian tan tầm. Sau khi cùng Tô Hiểu Hồng thu thập xong phòng làm việc, hắn đưa chìa khóa cho Tô Hiểu Hồng, tuy rằng ngày mai hắn không cần đi làm, thế nhưng Tô Hiểu Hồng phải tới.
86 Trong lúc lái xe, Vưu Giai đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Trương tiên sinh, anh còn nhớ rõ lần trước tôi có nhắc với anh chuyện triển lãm thực vật hoa cỏ không?” Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Đương nhiên là nhớ kỹ, thế nào hiện tại đã bắt đầu rồi sao?” Vưu Giai đáp: “Phải nha, hôm nay tôi mới thu được tin tức, nói buổi triển lãm hoa cỏ thực vật chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay.
87 Lúc Vưu Thiên Hải giảng thuật qua đoạn kinh lịch, nước mắt ngang dọc, tâm tình đặc biệt kích động. Hắn cũng không có chú ý tới, vùng lông mày của Trương Văn Trọng, lúc này cũng đang cau chặt lại.
88 Vốn Vưu Giai đi đến đây, chính là vì lần tái khám cũng cần thời gian dài, bởi vì trước đây bên trong những bệnh viện khi kiểm tra cho Vưu Thiên Hải, chẩn đoán bệnh trạng, thường thường phải tiêu hao vài ngày thời gian, cho nên nàng mới sáng sớm đã đưa Trương Văn Trọng về đây.
89 Bởi vì hiện tại Uông bá cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mà tiệm cơm lại trở thành một mảnh hỗn độn, hiển nhiên không phải là địa phương thích hợp, lúc này trên đường có người hàng xóm hành nghề buôn bán lái chiếc xe tải nhẹ của mình muốn đưa cha con Uông bá về nhà.
90 “Uy, Trương ca? Sao anh đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho tôi vậy?” Đầu kia điện thoại rất nhanh truyền đến thanh âm sang sảng của Đàm Thanh. Trương Văn Trọng nói: “Tiểu Đàm, hiện tại cô rảnh rỗi không? Tôi có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.
91 Mười mấy tên lưu manh đập phá tiệm cơm của Uông bá, lúc này đang ngồi trong một phòng karaoke uống rượu. Tuy rằng tia sáng trong phòng rất âm u, thế nhưng cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của bọn chúng.
92 Thời gian ba phút trôi qua rất nhanh, cảm giác đau nhức lẫn ngứa ngáy đến cũng nhanh mà trôi qua cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ. Thế nhưng mười hai tên lưu manh vẫn nằm xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi đầy người thở hổn hển.
93 Trương Văn Trọng và Đàm Thanh đứng ngay ven đường, đợi khoảng hai mươi phút, Vưu Giai đã lái chiếc BMWs Z7 của nàng xuất hiện ngay trước mặt hai người.
94 Lúc này, khi chiếc BMWs Z7 của Vưu Giai chạy đến bãi đỗ xe của hoa cỏ quỷ thị, ở trong bãi đỗ xe đã sớm đậu đầy mọi loại kiểu dáng xe sang trọng. Bảo an phụ trách trông coi bãi đỗ xe của khu thực vật ban ngày, lúc này đã thay đổi thành một nhóm người khác.
95 Vừa nghe thanh âm người này, vùng lông mày Vưu Giai chợt cau lại, khi nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, sắc mặt nàng trong nháy mắt liền trở nên âm trầm.
96 “Chỉ một chậu hoa mà giá sáu mươi vạn, thật đúng là không có gì. Như vậy đi, ta đưa mười vạn, ngươi không đủ thì tới tìm ta …. ” Dương Nghị ngay từ đầu cũng còn chưa kịp phản ứng, đợi khi nói được những lời này, mới chợt tỉnh ngộ, khiếp sợ há to miệng, sau khi sửng sốt vài giây, mới lớn tiếng kinh hô: “Bao.
97 Nhìn theo bóng lưng Dương Nghị lủi nhanh, Vưu Giai và Đàm Thanh giống như chợt phấn khởi, thoải mái nở nụ cười. Nhất là Vưu Giai, cười vô cùng hài lòng.
98 Mỗi ngày Trương Văn Trọng đều tới phòng y tế trong trường đại học rất sớm. Ngày xưa, khi hắn đi tới phòng y tế, bình thường chỉ có một mình Tô Hiểu Hồng đến trước hắn, vội vàng thay hắn quét tước phòng làm việc hay pha trà gì đó.
99 “Là Giai Giai đã trở về sao?” Thanh âm Vưu Thiên Hải từ trong phòng truyền ra, ngay sau đó hắn ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy đi ra. Ở bên người hắn, còn đi theo một lão nhân người Anh khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc ngắn, mặc một thân tây trang màu đen, giở tay nhấc chân đều có phong độ thân sĩ đặc biệt của người Anh vốn có.
100 Trương Văn Trọng lại lấy trong hòm ra một cái chén, đổ nước thuốc màu nâu trong bình plastic đầy chén, đưa cho Vưu Thiên Hải: “Vưu gia gia, uống chén thuốc này đi.