21 “Quý khách, cô sẽ không tin tưởng lời hắn nói đi chứ? Tôi dám cam đoan với cô, gã này nhất định là nhân viên của tiệm hàng bên cạnh sang bên này phá rối.
22 Lão chủ cửa hàng đồ cổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nhạt. Ngay trong tích tắc ngắn ngủi, lão chủ cửa hàng đồ cổ cũng đã bình tĩnh trở lại, đồng thời hắn cũng nghĩ được rõ ràng, trên thế giới này phỏng chừng sẽ không có bao nhiêu người nghĩ ra dùng phương thức như vậy để nhận rõ sự thật giả của bức Trúc Thạch Đồ này.
23 “Chờ tôi với. ” Cô gái xinh đẹp không cần suy nghĩ, vội vã đuổi theo. Chuyện tranh chấp phát sinh bên trong cửa hàng đồ cổ đã đưa tới không ít người vây xem.
24 Trương Văn Trọng dừng chân, xoay người lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” “Hẳn là anh còn chưa ăn cơm chiều phải không? Nếu không tôi mời ăn cơm?” Cô gái xinh đẹp lần đầu tiên chủ động mời đàn ông cùng dùng cơm, cho nên trong lòng nàng nhiều ít cũng có chút thấp thỏm.
25 Ngay khi tên lão bản cửa hàng đồ cổ đang huyễn tưởng cảnh tượng Trương Văn Trọng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, thê thảm không ngớt, thì vùng bụng của hắn đột nhiên truyền đến cơn quặn đau kịch liệt.
26 Đao Ba ca làm vẻ rất nghiêm túc, đầu tiên hướng Trương Văn Trọng làm một lễ của bảo an cũng không quá tiêu chuẩn, lại khách khí nói: “Chào anh, chúng tôi là bảo an khu đường tây Ung Thành, vừa rồi anh ở trong một cửa hàng đồ cổ phát sinh tranh chấp với lão bản nơi đó, cuối cùng có đánh nhau phải không? Hiện tại, cảnh sát đã tham gia việc này, đang ở hiện trường điều tra chứng cứ, muốn mời anh cùng chúng tôi quay trở lại hiệp trợ cảnh sát làm việc.
27 Sau khi cùng bà Lý hàng xóm chào hỏi xã giao qua một câu, Trương Văn Trọng liền dùng chìa khóa mở cửa, bước vào trong căn phòng của mình. Ở trong tay của Trương Văn Trọng ngoại từ phần cơm Dương Châu mua tại tiệm ăn nhanh ra, thì còn có giấy vẽ Tuyên Thành cùng mực nước và bút lông.
28 Bất quá khiến cho người ta hiếu kỳ cũng không phải trăm chữ thọ phương thức bất đồng này. Mà là cái thần trong mỗi nét chữ tản mát ra, bởi vì đó chính là tiên linh chi khí.
29 Buổi sáng ngày thứ hai, khí trời tương đối mát mẻ. Từng cơn gió lạnh thổi đến, xua tan đi bầu không khí oi bức mấy ngày liên tiếp. Làm cho tâm tình của mọi người cũng tùy thời phấn chấn hẳn lên.
30 Đến hiện giờ Lâm Tử Mạn mới kịp phản ứng, lời nói vừa rồi của mình quả thật dễ làm cho người ta hiểu lầm. Khuôn mặt phấn nộn không khỏi ửng hồng lên, vội vàng xua tay giải thích: “Đừng hiểu nhầm! Không phải tôi nói anh sẽ chân chính làm bạn trai của tôi đâu! Tôi chỉ muốn nhờ anh giả mạo làm bạn trai mới, để mẹ tôi không thúc ép suốt ngày nữa.
31 “Nếu cậu vẫn là trai tân, như thế nào còn sợ lây bệnh qua đường tình dục chứ?” Trương Văn Trọng bị vẻ mặt của hắn làm cho mắc cười, cố gắng kiềm nén tâm tình hỏi: “Gần đây cậu có đến bể bơi công cộng nào tắm không?” Vương Hiểu nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, hắn không rõ bệnh tình của mình cùng chuyện bơi lội có quan hệ gì.
32 Trương Văn Trọng nhạy cảm thấy rõ được điểm này, cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra, người này hẳn là ngươi theo đuổi Vưu Giai. Chỉ là không biết nghĩ như thế nào, không ngờ lại xem ta là tình địch.
33 Vưu Giai nhìn Trương Văn Trọng, có chút xấu hổ, nàng tạ lỗi nói: “Rất xin lỗi, Trương Văn Trọng, người này đầu óc có chút mao bệnh. ” “Không quan hệ, cô không cần phải xin lỗi thay hắn.
34 Không đợi hắn nói, thanh âm Nhạc Tử Mẫn thật khẩn cấp từ bên trong điện thoại truyền ra: “Chào Trương tiên sinh, tôi là Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành, hiện tại anh đang ở chỗ nào?” “Tôi đang làm việc.
35 Nhìn theo bóng lưng Nhạc Tử Mẫn đi xa, Dương Nghị có chút buồn bực: “Di, Nhạc Tử Mẫn đang trong thời gian làm việc, chạy tới đại học Ung Thành làm gì? Tuy rằng hắn là giáo thụ khách tọa của Đông y hệ đại học Ung Thành, thế nhưng gần đây cũng không có nghe nói, hắn có buổi giảng nha.
36 Dưới sự dẫn đường của Nhạc Tử Mẫn, Trương Văn Trọng đi qua tòa lầu khám bệnh cùng tòa lầu nằm viện, đến một dãy phòng bệnh cao cấp hoàn cảnh lịch sự tao nhã.
37 Nhìn Trương Văn Trọng thật lâu sau, Trần Uyển Dung ngập ngừng nói: “Anh hãy đổi một yêu cầu khác đi! Bằng không, nếu anh thật sự chữa khỏi bệnh cho Di nhi.
38 Ngay tại khi Trương Văn Trọng chuẩn mạch cho Triệu Lâm Di, thì Lý Uyển chủ nhiệm phụ khoa của bệnh viện Ung Thành cũng nghe tin chạy đến. Có thể trở thành chủ nhiệm phụ khoa bệnh viện Ung Thành, năng lực của Lý Uyển thật sự không cần phải nghi ngờ.
39 Trương Văn Trọng đưa tay rút kim châm ra. Chuôi kim chắc chắn cảm giác phi thường không sai, hắn thỏa mãn gật gật đầu: "Không tệ! Cám ơn Nhạc lão. " "Cảm ơn gì chứ? Nếu phải nói cảm ơn thì cũng nên là tôi nói mới đúng.
40 Trương Văn Trọng đi ra khỏi bệnh viện Ung Thành, trực tiếp đi tới trạm xe bus công cộng nằm cạnh bệnh viện, lên xe về nhà. Lúc này là giờ cao điểm tan tầm buổi trưa, trên những chiếc xe bus công cộng qua lại đều chật ních người tan sở về nhà, chẳng khác gì như cá mòi đóng hộp.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Trọng Sinh, Tiên Hiệp
Số chương: 50