41 Khi về đến nhà, Trương Văn Trọng tùy tiện ăn cơm, sau đó nấu thuốc uống xong, khoanh chân ngồi ngay trong phòng khách, tu luyện Y Giám Tâm Kinh. Buổi chiều, khi Trương Văn Trọng đi tới phòng y tế trong trường đại học, lại phát hiện Lâm Tử Mạn còn tới sớm hơn cả hắn.
42 Một giờ sau, vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung được Hồ Cường tiễn đưa rời khỏi phòng y tế đại học Ung Thành. Bên trong phòng, cũng chỉ còn lại Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn hai người.
43 Ngày hôm nay là cuối tuần, mỗi thứ bảy và chủ nhật, phòng y tế đại học Ung Thành nơi Trương Văn Trọng làm việc đều sẽ lưu lại hai bác sĩ và một hộ sĩ nhận trực ban.
44 “Di, đằng kia xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Đi, chúng ta đi qua bên đó xem. ” Lòng hiếu kỳ của Lâm Tử Mạn hoàn toàn bị treo cao, nhanh chân bước tới đám người đang xúm lại.
45 Sau khi được cô gái trẻ dùng thủ pháp châm cứu trị liệu, trạng huống tinh thần của nữ nhân công vệ sinh kia có được chuyển biến rất lớn, nguyên bản trạng thái hoảng hốt tinh thần cũng đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẻ mặt của bà ta vẫn thống khổ như cũ.
46 Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, hắn dựng thẳng ngón tay trỏ lên, nhẹ nhàng phe phẩy nói: “Đây là bí mật. ” Cô gái trẻ hai tay khép ở trước ngực, làm ra bộ dạng diễn cảm khả ái, dùng thanh âm lạc lạc khiến cho xương cốt người ta phải rã rời: “Van cầu anh đấy, nói cho tôi biết được không?” Động tác và diễn cảm khả ái của cô gái trẻ này, tiếp tục phối hợp cùng thanh âm ngọt lịm, đối với người khác không hề nghi ngờ là có lực sát thương mạnh mẽ.
47 Rất nhanh Lâm Tử Mạn nhảy lên xe bus công cộng. Trước khi rời đi nàng vẫn không quên dặn dò Trương Văn Trọng vài câu. Tuy nhiên Trương Văn Trọng không có được may mắn như thế, hắn đứng dưới ánh mặt trời chói chang gần nửa tiếng đồng hồ, mới bắt được một chiếc xe chật kín người ngồi.
48 "Biết. " Vưu Giai nói xong liền điều khiển vô lăng chiếc xe BMW, dựa theo địa chỉ mà Trương Văn Trọng vừa hỏi. Trên đường đi nàng tò mò nhìn phong cách chưng diện của Trương Văn Trọng, lại trông thấy một chiếc túi cực lớn, nên không khỏi hé miệng tủm tỉm cười: "Trương tiên sinh, xem cung cách ăn mặc trịnh trọng này, còn mang theo lễ vật.
49 “Nói như vậy, tôi vẫn còn cơ hội mà. ” Ngụy Nhạc nghe được lời nói của Lâm mẫu, biểu tình hơi thư giãn, hướng Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Nhận thức một chút, tôi là Ngụy Nhạc.
50 Đương nhiên, trước khi mưu đồ thành công, Ngụy Nhạc sẽ không lộ ra nửa điểm phong thanh. Năng lực ngụy trang ẩn nhẫn của hắn, ở trên đường vốn có tiếng.
51 “Uy, anh làm sao biết những thứ này?” Trương Văn Trọng vừa ngồi trở lại vị trí của mình, Lâm Tử Mạn đã khẩn cấp nghiêng người thấp giọng hỏi. Trương Văn Trọng cười thấp giọng nói: “Nếu như tôi nói, đêm qua tôi vừa lúc đọc được tin tức này trên internet, cô có tin tưởng không?” “Không tin.
52 Ngụy Nhạc không khỏi có chút tức giận, hắn nghĩ Trương Văn Trọng là đang cố tình coi rẻ chính mình. Sau khi nói lầm bầm một tiếng, trên mặt Ngụy Nhạc hiện lên dáng tươi cười dối trá, ha hả vừa cười vừa nói: “Tiểu Trương, tuổi của tôi lớn hơn anh vài tuổi, thì xem như gọi anh một tiếng tiểu Trương vậy.
53 Lâm Tử Mạn còn khiếp sợ hơn cả Ngụy Nhạc, nàng thế nhưng rất rõ ràng gốc gác của Trương Văn Trọng, người này cũng chỉ giống như nàng, đều là giáo y mới của phòng y tế đại học Ung Thành, dùng điện thoại di động còn là đời rất cũ.
54 "Cô có muốn đi chỗ nào không?" Sau khi một đường phóng thẳng ra khỏi tiểu khu Ung Thúy, Trương Văn Trọng nói: "Chúng ta cũng không thể cứ chạy xe lăng quăng trên đường như vậy đi?" "Ưm, anh nói cũng có đạo lý.
55 "Chiếc xe kia muốn làm gì thế không biết? " Lâm Tử Mạn có chút kinh ngạc nhìn sang chiếc Lamborghini. Trương Văn Trọng cũng hơi ngạc nhiên, không rõ ý đồ của đối phương.
56 Trương Văn Trọng một bên cầm máu cho gã nam thanh niên, một bên kiểm tra tình huống của chiếc Lamborghini. Điều cần phải làm ngay trước mắt chính là mau chóng mở cửa xe, đem đôi nam nữ thanh niên này mang ra bên ngoài.
57 Sáng sớm ngày thứ hai Trương Văn Trọng lái chiếc BMW của Vưu Giai đi tới trường đại học Ung Thành. Đem xe cẩn thận dừng tại bãi đậu trong trường xong, đem theo hai chai rượu năm tháng tiền lương đi vào trong đại học Ung Thành.
58 Khi Trương Văn Trọng đi tới phòng khám thì thời gian vẫn còn sớm. Bên trong phòng khám hoàn toàn vắng tanh, ngoại trừ hắn ra cũng chẳng có một ai. Hắn lập tức đi sang phòng trực của Lâm Tử Mạn, đem hai chai rượu năm tháng tiền lương đặt ở trước cửa phòng.
59 Lâm Tử Mạn quét tước xong phòng của mình, lại đi tới phòng làm việc của Trương Văn Trọng, cùng hắn trò chuyện về tai nạn giao thông tối hôm qua gặp phải.
60 Trương Văn Trọng bước nhanh tới trước người Vưu Giai, áy náy cười nói: “Xin lỗi, để cô đợi lâu. ” Vưu Giai lắc đầu nói: “Cũng không chờ lâu lắm, tôi cũng vừa lái xe trong bãi đỗ ra mà thôi.