121 Dưới sự giúp đỡ của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng giải phẫu, cẩn thận ngồi xuống một chiếc ghế, thở hổn hển từng ngụm, muốn dùng phương thức này để khôi phục lại thể lực bị tiêu hao.
122 Ban đêm Tinh Thành đèn điện hai bên đường bật sáng chưng, dòng người qua lại đông như mắc cửi. Những chiếc xe hơi đời mới rầm rĩ nối đuôi nhau lướt đi.
123 Nhìn trên bàn tràn ngập thức ăn, Lâm Tử Mạn không hề giữ gìn phong độ thục nữ, mà đánh chén ào ào như thuồng luồng. Buổi sáng hôm nay đi vội vàng, chưa ăn qua điểm tâm, ngồi xe đường dài chạy đến Tinh Thành lại tới giữa trưa.
124 “Thế nào, chủ nhân, tư vị đôi môi của nữ nhân rất tuyệt phải không? Trong bao ngàn năm tháng ngài tu luyện, có từng hưởng qua tư vị đôi môi của nữ nhân?” Lúc này, bên trong chiếc Audi, ngoại trừ Trương Văn Trọng, cũng không còn ai khác.
125 Hai anh em kết nghĩa của Tiêu Hà, một người tên là Trương Lượng, một người tên là Hàn Tân, luận theo cách đặt tên phát âm, chính là giống thời đầu Hán, trong tam kiệt Trương Lương, Hàn Tín.
126 Lý Triêu Dương và Đàm Thanh ngồi trên xe cảnh sát, đang hướng tới khu công nghiệp hướng tây bắc ngoài Ung Thành. Đàm Thanh tay cầm điện thoại di động, liên tục gọi cho Trương Văn Trọng.
127 Rời khỏi khu công nghiệp, Tằng Đức Bình lái xe đưa Trương Văn Trọng về nhà. Ngay khi hắn vừa xuống xe, Tằng Đức Bình còn không quên nhắc nhở hắn: “Bác sĩ Trương, nhớ kỹ anh từng đáp ứng chuyện của tôi.
128 Cả buổi sáng Lâm Tử Mạn cũng không nói chuyện với Trương Văn Trọng, ngay đến buổi trưa tan tầm, nàng còn sớm về trước. Tan tầm sớm là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tử Mạn đến phòng y tế làm việc.
129 Qua một buổi trưa, bên trong phòng y tế vẫn vô cùng quạnh quẽ. Trương Văn Trọng thưởng thức trà thơm, trong tay đang cầm một quyển Đan Khê Tâm Pháp lật xem.
130 Trương Văn Trọng kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy Vương Hiểu không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng. Ở bên cạnh hắn, còn đứng vài thanh niên vóc người khôi ngô, màu da ngăm đen, mặc trang phục thể thao bóng rổ.
131 Vừa cảm khái, lại nhìn thấy dáng dấp cực kỳ thê thảm của đám người Ngụy Nhạc, những cảnh sát cũng lấy làm kinh hãi, bọn họ không dám chậm trễ, vội vã cầm lấy loa khuếch đại âm thanh bên trong xe, cao giọng quát ngưng lại: “Dừng tay! Đều dừng tay! Nhanh dừng tay!” Nhìn thấy cảnh sát chạy đến, đám sinh viên vốn đã đánh đỏ mắt rốt cục bình tĩnh trở lại, không chút cam lòng dừng tay lại, nhưng vẫn không chịu tán đi, vẫn đứng yên tại chỗ.
132 Dưới ánh mắt bức bách của Trương Văn Trọng, cuối cùng Vương Khải tuyển chọn thỏa hiệp. Bởi vì hắn không dám khẳng định, nếu hắn kiên trì bắt mấy người cùng đến đồn cảnh sát, có thể làm cho những sinh viên nhìn ra mánh khóe trong đó hay không, vì vậy rất có thể nháo ra chuyện lớn hơn nữa.
133 Vương Khải cầm lấy danh thiếp, nhìn dòng chữ bằng vàng, nhẹ giọng đọc ra tên luật sư: “Luật sư Triệu Văn Chính? Di, tên này sao lại có chút quen tai như thế? Hình như là nghe qua ở đâu?” Hắn không khỏi nhíu mày, hồi tưởng mình đã từng nghe được tên này ở đâu, sau một lát hắn ngẩng đầu lên, biểu tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn nam tử trung niên.
134 Trương Văn Trọng cầm theo hai túi plastic đựng đầy ắp, đang đi nhanh trên đường về nhà. Ngay khi hắn sắp đi vào tiểu khu Hoa Hàng, ngay sạp báo ở cửa tiểu khu có một tờ báo khiến cho hắn chú ý.
135 Tiếp xong hai cuộc điện thoại, Trương Văn Trọng nhìn vào điện thoại xem thời gian, đã đến giờ ăn trưa. Hắn bỏ điện thoại vào túi, chuẩn bị đi tới tiệm cơm của Uông bá đã được lắp đặt hoàn tất thiết bị để dùng bữa trưa.
136 Sáng sớm, Trương Văn Trọng kéo hành lý rời khỏi tiểu khu Hoa Hàng, chuẩn bị đón taxi đến sân bay. Nhưng khi hắn vừa đi tới trạm đón xe, chuẩn bị ngoắc một chiếc taxi, một chiếc BMWs số 7 màu hồng rượu cũng vừa lướt tới, ngừng ngay trước mặt hắn.
137 Triệu Tiệp rất nhanh đã dìu Diệp Đồng đến khu nghỉ ngơi của tiếp viên hàng không tại khoang hạng nhất, thừa vụ trưởng đang ngồi nghỉ ngơi, thấy thế vội vã đứng dậy, hỏi han đã xảy ra chuyện gì.
138 Trương Văn Trọng rất nhanh liền phát hiện, những tiếp viên hàng không dường như đối với hắn cũng trở nên nhiệt tình hơn, loại nhiệt tình cũng không phải làm có lệ theo chức nghiệp, mà lòng cảm kích cùng tôn trọng phát ra từ trong nội tâm.
139 Bữa cơm trưa, không chỉ dì Tiễn lấy ra tất cả vốn liếng, làm những món ăn mà bà sở trường nhất, đồng thời Trương Trạch Thụy cũng đem cả rượu Mao Đài cất giữ nhiều năm luyến tiếc không nỡ uống đi ra, cùng Trương Văn Trọng và Vương Hân Di thưởng thức.
140 Trương Văn Trọng chậm rãi đi trên đường trong thị trấn Ẩn Ngạc, hàng cây hai bên che phủ ánh mặt trời mùa thu, cơn gió mát từ từ thổi qua làm hắn cảm giác được một tia nhẹ nhàng khoan khoái.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đô Thị, Tiên Hiệp
Số chương: 41