221 Editor: smizluy1901Mười bốn tuổi đã đi lính, kiếp sống quân lữ ăn đạn đẫm máu của cụ Hàn đã tôi luyện nên tính khí rất là nỏng nảy, nhưng tính tình nóng nảy cũng không có nghĩa là ông không có khả năng phân biệt, vừa nghe cháu trai nói như vậy, ông trừng đôi mắt như chuông đồng lên, chất vấn Hàn Dập Hạo: "Vậy theo như trên báo chí nói bệnh di truyền dòng họ là có thật như vậy hay không?""Là thật.
222 Editor: smizluy1901"Ai đưa lệnh xuống?" Hơi thở Hàn Dập Hạo đột nhiên lạnh lẽo, kẻ mù cũng nhìn ra được anh rất không vui. "Cục Trưởng Trần. " Tòng Thiện có vẻ tỉnh táo rất nhiều, tuy lúc đầu nghe được tin này, cô cũng kinh ngạc và tức giận, nhưng cô cũng biết cho dù tức mình, cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
223 Editor: smizluy1901"Sao cô lại tới đây?" Tòng Thiện nhìn Thẩm Tòng Như chằm chằm, cau mày, hỏi. "Tôi có việc tìm chị. " Thẩm Tòng Như liếc Tòng Thiện một cái, đẩy cô ra, tự ý đi vào.
224 Editor: smizluy1901"Tòng Thiện, sao hôm nay rảnh rỗi tới tìm mình vậy?" Bên trong phòng làm việc, Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, niềm nở bưng trà rót nước cho Tòng Thiện, "Mình xem báo, vốn là muốn tìm cậu ra ngoài giải sầu, lại sợ ảnh đến cậu--""Chúng ta bỏ qua lời khách sáo này đi, đi thẳng vào vấn đề là được.
225 Editor: smizluy1901"Cô muốn biết tại sao tôi trở thành như thế này?" Lộ Gia Nghi đột nhiên cất tiếng cười to, cô thu con dao trong tay lại, đi tới ghế ngồi xuống, nhìn Tòng Thiện, giống như nhớ lại cái gì đó, ánh mắt có chút mơ hồ, chậm rãi nói: "Cô có biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàn Dập Hạo là lúc mấy tuổi không? Khi đó tôi mới sáu tuổi.
226 Editor: smizluy1901Trong mắt Hàn Dập Hạo nhen nhóm ngọn lửa, cả người toát ra hơi thở đáng sợ không giảm, vốn định sai người trực tiếp đưa Lộ Gia Nghi đi, lại không muốn gây gổ với Tòng Thiện.
227 Editor: smizluy1901Hàn Dập Hạo bị gầm đến mức ngẩn ra, đang định nói ai nhận sai mà thái độ lại dữ dội như vậy, lòng bàn tay đột nhiên cảm giác được một lực không mạnh nhưng lại rất rõ ràng động đậy.
228 Editor: smizluy1901Tòng Thiện kích động gọi điện cho Vương Đình, nhưng vẫn là nhắc nhở tắt máy. Cô bảo Hàn Dập Hạo gọi điện cho Câu Tử Minh, mới biết được hai người họ cãi nhau, di động của Vương Đình cũng bị rớt bể.
229 Editor: smizluy1901"Vương Đình, đã xảy ra chuyện gì?" Vừa mở cửa ra, Tòng Thiện vọt tới bên cạnh Vương Đình, vội hỏi. Đôi mắt sưng đỏ của Vương Đình rõ ràng đã khóc rất lâu, cô lắc đầu, nức nở dường như không muốn nói chuyện.
230 Câu Tử Minh cau mày, lại không thấy đứng dậy cũng không có bày tỏ mình nghe thấy. "Sao em lại như thế?" Câu Thư Huyên đứng ở trước mặt em trai, đôi mắt câu hồn nhiếp phách ấy nhuốm một tia bất mãn, âm lượng thoáng đề cao một chút, cô ra lệnh, "Mau tránh ra cho chị.
231 "Trong khoảng thời gian này An Đạo Ninh có gì khác thường hay không?" Trong chiếc xe MiniBus đỗ ở bên đường phố xá náo nhiệt, Tòng Thiện hỏi Tiểu Kha.
232 "Cháu trai?" Nhạc Thanh Lăng nghe thấy hai chữ này, nụ cười càng lạnh hơn, "Tôi còn nhớ rõ là ai ý chí sắt thép nói tuyệt đối sẽ không sinh 'cháu' của tôi, sao, lời đã từng nói giống như không khí, gió thổi qua thì tan sao?"Tòng Thiện đương nhiên còn nhớ rõ mỗi một câu đã nói với Nhạc Thanh Lăng, nhưng lúc này không giống ngày xưa, cô là bất kể thế nào cũng sẽ không tiếp tục bỏ đứa bé nữa.
233 "Hôn lễ?" Tòng Thiện suýt chút nữa bị nghẹn, uống một ngụm nước, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Dập Hạo, hỏi. Nhìn phản ứng của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo liền không vui, "Chẳng lẽ em không nhớ chuyện chúng ta muốn kết hôn?""Em đồng ý với anh lúc nào?" Tòng Thiện nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt bất mãn.
234 "Có phải anh giấu diếm em cái gì hay không?" Tòng Thiện nhìn anh chằm chằm, đừng tưởng rằng cô không biết anh là đang viện cớ nói lảng sang chuyện khác, cô hỏi tới, "Vết thương này làm sao mà có?""Đã nói là va bị thương rồi mà.
235 "Em làm gì vậy?" Hàn Dập Hạo thốt ra tiếng kêu trầm thấp, vội vàng đè lại tay nhỏ bé không an phận của cô, lẽ nào cô không biết như vậy sẽ khiến anh đánh mất lý trí sao?"Em thấy anh quá khó chịu--" Bị anh véo cằm ngẩng đầu lên, mặt Tòng Thiện đỏ như quả đào chín, may nhờ bốn phía tối đen, mới không có bộc lộ ra hết sức ngượng ngùng của cô.
236 "Cô Thẩm phải không?" Ngày hôm sau, Tòng Thiện nhận được một số máy lạ, không đợi cô đặt câu hỏi, đối phương đã chủ động tự giới thiệu, "Chào cô, tôi là Câu Thư Huyên, chị của Câu Tử Minh.
237 Câu Tử Minh ôm Vương Đình đi thẳng vào trong căn phòng bao của quán cà phê mới bỏ ra, vừa buông cô ra, Vương Đình lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng đẩy anh ra, đứng ở bên cạnh của Tòng Thiện.
238 Vẫn là các trình tự giống như lần trước, sau khi châm kim Tòng Thiện chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau buốt, Arsfat cầm dụng cụ đến đằng trước, cẩn thận vận hành thiết bị.
239 Theo xét nghiệm, quả nhiên là nồi canh gà có vấn đề, khi Hàn Dập Hạo dò hỏi cô giúp việc, thì cô giúp việc bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu không thừa nhận có liên quan tới mình.
240 Nhạc Thanh Lăng hơi nghiêng đầu, đường nét khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ này lộ vẻ vô cùng cứng rắn và lạnh nhạt, môi hồng được tô vẽ tỉ mỉ sáng bóng, nhìn tổng thể, dường như không chê vào đâu được, chẳng qua là lời nói ra còn lạnh hơn nhiều so với đáy hồ đóng băng ngàn năm, "Bất cứ việc gì cũng cần phải nói chứng cứ, theo như lời anh nói, chỉ là anh suy đoán vô căn cứ, có mấy người sẽ tin?""Cho dù mẹ mua chuộc hết tất cả những người đã làm việc cho mẹ, khiến con không điều tra ra được chứng cứ thực sự, con cũng có thể kết luận là mẹ làm.