161 Cửa chính lần nữa đóng lại, Câu Tử Minh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cảnh giác của Vương Đình, ngoắc ngoắc ngón tay, nửa trêu tức nửa tùy tiện nói: "Lại đây.
162 Đợi đến về cục cảnh sát, Tòng Thiện nhận được điện thoại, đối phương tự xưng là quản gia của nhà họ Hàn, phu nhân của bọn họ hẹn đêm nay gặp Tòng Thiện.
163 Editor: smizluy1901Đến chỗ hẹn, Tòng Thiện có chút lo sợ bất an mà sửa sang lại mép váy một chút, cô mặc chính là một chiếc váy liền áo đơn giản nhưng lại trông rất khí chất, một hàng trân châu xuyết nơi cổ áo, ống tay áo hơn bồng, cắt may vừa người, làm cho eo của cô trông rất thon dài và mảnh khảnh, phối với giày cao gót cùng màu, tóc búi ở sau ót nhẹ nhàng khoan khoái lại không ra vẻ người lớn, trên mặt hơi trang điểm nhẹ, khí chất cả người vô cùng mát mẻ và đúng mực, nhìn qua cũng không khác những tiểu thư khuê các xuất thân danh môn là bao.
164 Đêm đến, Câu Tử Minh ngồi ở trên giường lớn, gọi Vương Đình vừa mới quét dọn xong căn phòng chuẩn bị đi ra ngoài: "Đứng lại. "Vương Đình mặc "quần áo người giúp việc" nghe vậy, xoay người lại nghi ngờ nhìn anh, chờ anh phân phó.
165 Thấy Vương Đình nhắm hai mắt lại, dường như đã không có ý định phản kháng, ánh mắt lạnh lùng của Câu Tử Minh bắn ra sắc bén như lưỡi dao, bàn tay bỗng vung lên, đẩy cô ra.
166 Editor: smizluy1901Vương Đình tỉnh lại nhìn trần nhà xa lạ, trong lúc nhất thời có chút thảng thốt, không rõ mình đang ở đâu, cái trán truyền tới đau đớn khiến cô khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, qua một lúc lâu, mới ý thức được đã xảy ra khi nào.
167 Vẫn là trong quán cà phê cũ lần trước, Tòng Thiện được người dẫn tới tầng trên cùng, Nhạc Thanh Lăng đã ở đó chờ cô. Tòng Thiện đi tới trước mặt của Nhạc Thanh Lăng, một mùi thơm cà phê ngào ngạt bay tới, vẫn là loại Blue Mountains thượng hạng lần trước.
168 Đêm đã khuya, Vương Đình cảm thấy khát nước, muốn đi ra ngoài rót cốc nước, khi cô đi tới phòng bếp lầu một, thì cách cửa sổ nhìn thấy trong vườn hoa có một căn nhà gỗ vẫn còn sáng đèn, nơi đó truyền đến một âm thanh không bình thường.
169 "Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy. . . " Trong ống nghe truyền tới là giọng nhắc nhở đã tắt máy, Tòng Thiện gập máy, không cố liên lạc với Hàn Dập Hạo nữa, cô biết, Nhạc Thanh Lăng không có gạt cô, trong khoảng thời gian ngắn quả thật cô không thể liên lạc với anh.
170 Thẩm Tòng Nghĩa có chút tức giận, Hàn phu nhân coi bọn họ là loại người gì, lấy tình cảm của Tòng Thiện ra mua bán sao? Ông giật lấy tờ chi phiếu từ trong tay Trương Thục Hiền, đưa trả lại cho Nhạc Thanh Lăng, trong miệng vẫn duy trì khách sáo: "Hàn phu nhân, đây là chuyện của những người trẻ tuổi, tôi nghĩ làm trưởng bối không tiện can thiệp.
171 "Sếp, chị đang nghĩ gì vậy?" Mở cuộc họp tiểu tổ, Tiểu Kha thấy tâm trạng Tòng Thiện không yên, tò mò hỏi. "Không có gì. " Tòng Thiện lắc đầu, không hiểu sao, vừa rồi trong lòng cảm thấy khó chịu, không sao nói rõ được, chẳng lẽ hội chứng thời kỳ mang thai?"Sếp, chúng tôi báo cáo xong rồi, sếp có dặn dò gì không?" Một người hỏi, bọn họ vừa mới báo cáo thông tin vụ án trẻ em mất tích thu thập được, phân tích hồi lâu, sau đó chờ Tòng Thiện ra hành động chỉ thị tiếp theo.
172 Mười phút sau, Câu Tử Minh đã đến, anh ta vẫn là bộ dáng phong lưu phóng khoáng ấy, cổ áo mở rộng, lộ ra cơ ngực màu đồng sáng bóng khỏe mạnh mê người, quần da bó sát người tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp lại cường tráng, người không biết nhìn thấy anh ta có lẽ còn có thể lầm tưởng anh ta là người mẫu quốc tế.
173 "Bình tĩnh một chút. " Lời khuyên giải của Tòng Thiện còn chưa có nói hết, Câu Tử Minh đã xoay người quay trở lại cửa viện phúc lợi, anh gọi một cú điện thoại, gọi một nhóm người tới đây, mình bắt đầu đập cửa trước.
174 Tòng Thiện nghĩ thầm, nhất định là anh vội vã đưa Vương Đình đi gặp bác sĩ. Ngay sau đó, người của Tòng Thiện cũng đã tới, cô dẫn người tiếp tục lục soát trong viện phúc lợi rất khả nghi này, nhưng đối phương lại nói người đã tìm được rồi, đừng tiếp tục tìm kiếm nữa.
175 "Tòng Thiện, sao con lại về rồi?" Thẩm Tòng Nghĩa mở to hai mắt, đứng dậy, nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, lên tiếng kinh ngạc gọi. Tòng Thiện lại không có trả lời, dường như cô vốn không có nghe được lời của ông, lại dường như đã mất đi khả năng nói chuyện, cô chỉ sững sờ nhìn chằm chằm hai người bên trong, trong lòng trong đầu vẫn còn đắm chìm ở trong kinh ngạc và khó có thể tin khi nghe được mấy lời đối thoại ấy.
176 Đầu đau quá!Nửa đêm, từ trong hôn mê tỉnh lại, Vương Đình từ từ mở mắt, bởi vì khó chịu phát ra một tiếng rên rỉ. Người đàn ông bên cạnh lập tức giật mình tỉnh giấc, giọng trầm thấp mở miệng hỏi: "Em tỉnh rồi sao?"Đầu Vương Đình vẫn còn mơ mơ màng màng, cũng không có nghe rõ là giọng của ai, sửng sốt một hồi, mới phản ứng được bên cạnh cô có người!Cô thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, muốn đưa tay đẩy người nọ ra.
177 Vương Đình mở tủ lạnh ra, ở bên trong gần như là rỗng tuếch, tìm được vài trứng gà, hai quả cà chua và một ít rau cải theo mùa, tìm được mì vắt ở trên rủ quầy, sở dĩ cô biết, đó là bởi vì hai năm trước cô đã từng ở chỗ này.
178 Người đàn ông kiêu ngạo từ trước tới nay vẫn chưa từng bị người khác từ chối đến triệt để như vậy, có thể nào cam tâm?Bàn tay Câu Tử Minh đột nhiên dùng sức nắm chặt sofa, môi mỏng mím chặt, mắt phượng nhìn chằm chằm vào Vương Đình, trong lúc nhất thời bầu không khí yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của hai người.
179 Bình yên không có sóng dữ mà qua mấy ngày, tâm trạng Tòng Thiện từ vừa bắt đầu có chút không tập trung dần dần bình tĩnh lại, báo cáo còn chưa có đưa tới, nghe nói là đưa đến cơ quan nước Mỹ làm kiểm tra, Tòng Thiện vừa nghe, trong lòng nổi lên một vướng mắc, trong lòng biết nhất định là không đơn giản, nhưng ông trời muốn để cho cô mắc loại bệnh di truyền này, vậy cô giãy giụa tiếp nữa, nếu không cam cũng sẽ phí công, chi bằng thả lỏng tâm tình, binh đến tướng chặn.
180 Không biết khóc bao lâu, mãi đến khi có một đôi tay mềm mại đặt ở trên vai của cô, gọi: "Tòng Thiện?"Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn rõ người nọ là Vương Đình.