181 Lần này, nơi gặp mặt không phải là quán cà phê, mà là ở ngôi biệt thự của nhà họ Hàn. Tòng Thiện không có lòng dạ nào đi thưởng thức sự trang hoàng lộng lẫy này, cô đi theo người làm, băng qua hành lang dài rường cột chạm trỗ, đến phòng khách chính.
182 Ra khỏi nhà họ Hàn, Tòng Thiện đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, cô nương vào tường xoa nhẹ trán đứng vững, trong lúc nhất thời đau đến mắt cũng không mở nổi.
183 Một chỗ khác của thành phố, hai quý công tử khôi ngô tuấn tú đang ôm lấy hai người đẹp tuyệt sắc tìm niềm vui. "Câu thiếu gia, đêm nay đến nhà anh hay nhà em?" Ngón tay thon thả trắng nõn của người con gái xinh đẹp gợi cảm vẽ vòng tròn ở trên lồng ngực của Câu Tử Minh, trêu ghẹo mà ghé vào tai anh nói.
184 Bởi vì là vết thương đạn bắn, cho nên không tiện đưa đến bệnh viện cứu chữa, may mà trong nhà họ Câu còn có một phòng phẫu thuật, cho nên Câu Tử Minh là được phẫu thuật ở nhà.
185 Bị anh đè như vậy, chân Vương Đình thiếu chút nữa quỵ xuống, may mà anh ôm lấy hông của cô, tình cảnh mới không biến thành mất mặt như vậy. "Ừm. " Vương Đình buồn bực đáp lại một tiếng, liền nghe lời đỡ anh đi vào.
186 Cơ thể bỗng bay lên không, tầm mắt quay cuồng, chỉ trong nháy mắt, hai người đã đổi vị trí cho nhau, cô bị anh vững vàng đặt ở dưới thân. "Để tôi đứng lên!" Phía dưới là nước, trên người bị anh đè, Vương Đình giận đến mức không ngừng đánh anh.
187 Đến sau nửa đêm, Vương Đình bị mệt mỏi đã hôn mê tỉnh lại, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, trong lúc nhất thời cảm thấy rất phức tạp. Cô thế mà lại thật sự làm cùng anh.
188 "Năm đó là năm cuối cấp của tôi, cuối tuần về thăm bà ngoại, ở trong một con hẻm nhỏ đã phát hiện Câu Tử Minh bị người ta chém tới trọng thương. " Vương Đình hơi thở hắt ra, bắt đầu kể, "Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy người nào chảy nhiều máu như vậy, lúc ấy tôi rất sợ, sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
189 Khóe miệng Vương Đình lộ ra một nụ cười, ở đó, tuy cô mất đi đứa con, nhưng nhận được rất nhiều tình cảm chân thành chất phác, "Ở trên thế giới này, ngoại trừ bà ngoại ra, bọn họ chính là người thân của tôi.
190 Tuy nhiên, không đợi được Hàn Dập Hạo trở về, thế giới của Tòng Thiện đã ầm ầm sụp đổ. Giữa trưa ngày hôm sau, cô làm xong thức ăn, mang đến cho cậu trong bệnh viện, mới vừa đi tới phòng nằm viện, đột nhiên có người thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, hét to, "Có người nhảy lầu!"Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng rơi từ tầng thượng xuống, "phịch" một tiếng ngã xuống trong vũng máu.
191 Lúc này, bầu không khí bên trong phòng khách rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, giọng chất vấn của Tòng Thiện đặc biệt vang dội ở trong biệt thự trống rỗng, Nhạc Thanh Lăng dựng thẳng người, nhìn thẳng vào Tòng Thiện, lại mang theo một cảm giác bao quát từ trên cao nhìn xuống, bà ưu nhã mở miệng trả lời, "Cô nói trước khi tôi chưa có xuất hiện, mọi người trong nhà của cô đều rất bình yên? Vậy trước đó Thẩm Tòng Như bị người ta bắt đi và cô bị người ta bắt cóc, chẳng lẽ cô cũng nhận định là tôi sắp đặt?""Đừng né tránh đề tài.
192 Editor: smizluy1901"Tôi có thể nói cho cô biết, chỉ có điều cô phải lấy cái điện thoại đang ghi âm ra trước đã. " Nhạc Thanh Lăng nhẹ nhàng nhìn lướt qua túi của Tòng Thiện, nói.
193 Editor: smizluy1901"Chị Thẩm, chị muốn ăn chút gì không?" Sáng sớm, Tiểu Kha thức dậy, thấy Tòng Thiện mở to hai mắt nhìn trần nhà, nhẹ giọng dò hỏi ở bên tai cô.
194 Editor: smizluy1901Không đợi cô nghĩ nhiều, điện thoại của cô đổ chuông, bắt máy, là đồng nghiệp ở cục cảnh sát gọi tới, nói là điện thoại của Tòng Thiện không gọi được, cô ấy có bạn tìm đến cục cảnh sát.
195 Editor: smizluy1901Trên đường, Hàn Dập Hạo gọi điện cho Đường Tuấn, hỏi Tòng Thiện ở bệnh viện nào. Đường Tuấn nói cho anh biết địa chỉ. Cúp máy, Đường Tuấn quay đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám bên cạnh, nhắc nhở nói: "Lát nữa cậu đừng kích động.
196 Editor: smizluy1901Bên trong phòng bệnh, Hàn Dập Hạo ngồi ở trên ghế, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, một khoảng thời gian không gặp, sao cô gầy nhiều như vậy, đau lòng hốc hác của cô, anh hạ giọng, cố bình tĩnh hỏi: "Tại sao không nói lời nào?""Không phải anh đã biết rồi sao? Em còn nói cái gì.
197 Editor: smizluy1901Dọc đường, mặt Câu Tử Minh đen lại, đưa Vương Đình về nhà, dường như là lôi cô xuống xe, đi thẳng tới cửa chính. "Anh muốn đưa tôi đi đâu!" Vương Đình lớn tiếng kêu la, có thể coi như là có người nghe được, cũng tuyệt đối không thể nào để ý tới cô.
198 Editor: smizluy1901Câu Tử Minh quấn một chiếc khăn tắm vẻn vẹn có nửa người dưới rồi đi ra, tóc đen tỉa mỏng còn nhỏ giọt nước, men theo gương mặt tuấn tú đường nét góc cạnh rõ ràng nhỏ giọt xuống cánh tay cơ bắp rõ rệt, trên lồng ngực, khóe mắt kia hơi nhếch lên càng lộ vẻ "phong tình vạn chủng" hơn.
199 Editor: smizluy1901"Không thấy Thẩm Tòng Thiện?" Câu Tử Minh lặp lại lần nữa, lập tức thu hút ánh mắt của mấy người còn lại, nhất là ánh mắt xuyên thấu giống như tia X của người đàn ông nào đó.
200 Editor: smizluy1901"Anh--" Tòng Thiện thốt ra một âm tiết đơn. Hàn Dập Hạo không nói hai lời lại hôn cô, bây giờ anh không muốn nghe cô nói bất cứ cái gì, không muốn cái miệng nhỏ nhắn của cô tiếp tục thốt ra lời đả thương người.