1 Thang máy “đinh” một tiếng, tới rồi. Tôi sải bước ra ngoài, rẽ trái đi dọc theo hành lang, vòng qua bình phong thuỷ tinh hình cây cối[1], tới bàn làm việc còn có một người đẹp õng ẹo.
2 Ba năm qua, tôi và Lục Dữ Giang đều rơi vào tình trạng kiệt sức, chúng tôi lần lượt làm đối phương cảm thấy chán ghét, cuối cùng cũng chia tay. Hắn hung dữ cắn môi tôi, cắn tôi rất đau, tôi cũng cắn lại môi hắn, chớp mắt sau cùng, tôi gần như muốn chết, lại ngửi được mùi máu tanh chảy qua kẽ răng, tôi yếu ớt mê man nghĩ, nếu đây là lần cuối cùng, tôi cũng không muốn đối xử dịu dàng với hắn.
3 Tôi cố gắng kéo hắn cũng không được, lôi hắn hắn liền đẩy tôi sang một bên, thực lực chênh lệch quá lớn, mắt thấy Lục Dữ Giang lại hung dữ đánh ra một quyền, tôi vội vàng nhào tới, hiên ngang lẫm liệt y như Tiểu Yến Tử bảo vệ Tử Vi, dang hai tay ngửa mặt kêu to: “Dừng tay! Nếu anh đánh, trước tiên đánh chết tôi đi.
4 Xem ra không tra tấn bức cung thì không được rồi. Tôi thong thả xắn tay áo lên, bẻ tay răng rắc, dúi dúi trước mặt hắn: “Nói! Anh cất sổ hộ khẩu ở đâu? Không nói tôi đánh anh! Hừ! Thường ngày tôi đánh không lại anh, chẳng lẽ bây giờ tôi không đánh được anh sao?” Lấy việc bắt nạt người bệnh là niềm vui, cũng được đó! Rốt cục hắn cũng mở mắt, nhìn tôi.
5 Tôi máu nóng trào dâng, tưởng tượng có thể làm Lục Dữ Giang tức giận điên lên, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời tràn ngập ý nghĩa, trời xanh mây trắng, ngay cả taxi chạy trên đường cũng đáng yêu.
6 Ngày thứ hai tôi đi làm trong tâm trạng buồn phiền, phát hiện trên bàn có một hộp sữa. Chữ viết tay của Trì Phi Phàm vẫn đẹp đẽ cứng cáp như vậy: “Không được uống cà phê.
7 Hắn đưa lưỡi vào miệng tôi, còn dùng sức ép chặt tôi trên tường, hai tay cưỡng chế tôi, lục phủ ngũ tạng của tôi lộn nhào, không thể hô hấp, mắt trợn tròn, tên khốn này muốn mưu sát người ta sao? Tôi không phải chỉ châm ngòi chia rẽ hắn và cái cô Cao Tây Lệ kia, hắn đã muốn giết tôi rồi sao? Môi hắn rốt cục cũng rời đi, không đợi tôi kịp thở, tay hắn lại giữ chặt cổ tôi, cứ như vậy mà đẩy tôi vào phòng, tôi bị đẩy tới thần điên bát đảo [1] , giãy dụa đứng lên muốn chạy ra ngoài, phát hiện hắn đã khóa trái cửa rồi.
8 Cao Tây Lệ vừa tháy tôi, đỏ mắt như gặp lại kẻ thù, ánh mắt của cô ta giống lưỡi đao, ánh mắt tôi lại như hình nhiên đạn, bên nóng bên lạnh, ai sợ ai chứ? Cuối cùng cô ta không chịu được, hai mắt đỏ lên, ảm đạm quay về.
9 Được rồi, lỗi là ở tôi, nhưng cũng không nặng đến như vậy chứ? Vẻ mặt tôi cầu xin: “Em quen anh lâu như vậy, sao anh không nói với em ba anh là lãnh đạo lớn? Thế mà Trì Phi Phàm còn an ủi tôi: “Thực ra lãnh đạo cấp cao có rất nhiều loại, rốt cục thì tất cả nhân viên công chức đều giống nhau thôi.
10 Tôi tin rằng anh thật sự nói dối. Trì Phi Phàm giảo hoạt như sói vậy, bất ngờ nói sang chuyện khác: “Có thứ này muốn tặng em đây. ” Tôi còn tưởng là nhẫn kim cương, nếu không thì sẽ là thứ gì đó bằng vàng, kết quả lại là một cái điện thoại di động quái dị.
11 Dì vừa đi tôi đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói là thu dọn, thực ra chỉ có một cái túi nhỏ, chứng minh thư, tiền mặt, cầm theo một chiếc di động, tôi bước đi.
12 Tôi không suy nghĩ nhiều, chia tay Trần Mặc rồi đi thẳng tới nhà ga, đi máy bay phải có giấy tờ tùy thân, tôi không ngốc như thế đâu. Đi xe lửa ai có thể tra xét tôi đây? Tới khi tàu lăn bánh, lòng tôi vẫn lo lắng như trước, vì tôi còn chưa suy nghĩ rõ ràng, rốt cục tôi phải làm sao đây, đứa bé trong bụng tôi phải làm sao đây, tôi chỉ đơn giản không muốn ở lại nơi này, ở lại rồi phải đối mặt với Lục Dữ Giang, đối mặt tất cả, đối mặt với cả lựa chọn bắt buộc kia, vì thế tôi trốn chạy.
13 Tối đến, hắn kiên quyết ngủ ở tròng khách, không chịu đi tìm khách sạn, chắc là sợ tôi lại chạy trốn. Tôi mặc kệ hắn, ném cho hắn một cái gối bông, bảo hắn ra ghế sô pha ngủ, Ghế sô pha trong phòng khách rất ngắn, vóc dáng hắn lớn như vậy, chỉ có thể cuộn người lại.
14 Giờ phút này còn dám quát tôi, không sợ ảnh hưởng đến sản phụ sao? Quả nhiên bác sĩ hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Im lặng!” Hắn ngoan ngoãn ngậm miệng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cùng tôi đến phòng bệnh.
15 “Nghe nói anh đang qua lại với một người phụ nữ. ” Trì Phi Phàm nhướn mày, nhìn cô gái phía bàn đối diện, chắc chắn đó là một nữ sinh, còn đang học bài, miệng còn hôi sữa.