501 Bên ngoài Định Đỉnh môn, xa trượng của “Tể Xuân Đường" trùng trùng điệp điệp, chừng bốn mươi năm mươi chiếcXe đều là một kiểu xe ngựa hai bánh chạy đường dài, ngựa kéo xe tất cả đều là những con ngựa ba bốn tuổi thân hình khỏe mạnh, lông bóng mượt.
502 Ác quan Ngự sử đài này xuất thân lưu manh, trong xương cốt có mấy phần nặng nhẹ Dương Phàm hiểu rất rõ, nhưng thời gian qua bọn họ vẫn cụp đuôi làm người, không còn vẻ cao ngạo bệ vệ nữa, nhưng nay đột nhiên lại thái độ khác thường, kiêu ngạo hết mức, nhất định là có gì đó dựa vào.
503 Hai gã hộ vệ cưỡi ngựa đi đằng trước nghe Công chúa hạ lệnh, lập tức thúc ngựa tiếp đón, hô to:- Dương lang trung xin dừng bước, Công chúa điện hạ triệu kiến!Dương Phàm đã nhìn thấy xa giá của Thái Bình công chúa rồi nhưng hiện tại hắn đang lửa giận ngập trời, vốn không muốn gặp nàng, vừa thấy hai gã kỵ sĩ kia ngăn đón, lập tức quát to:- Tránh ra!Nói xong, người như hổ, ngựa như rồng như cuồng phong phóng tới hai gã.
504 Phủ Lý Chiêu Đức đầy khách quý, họ đều là những học giả uyên thâm hoặc quan lại hiển đạt. Tiếng đàn sáo hai bên nghe rất vui tai, Lý Chiêu Đức ngồi bên trên, mọi người chúc tụng nhau, rượu vào cùng những lời a dua nịnh hót, Lý Tể Tướng đã có phần ngà ngà say.
505 Mặt Lý Chiêu Đức biến sắc, lão hỏi:- Ngươi có ý gì?Dương Phàm trầm giọng đáp:- Ngọc Sơn ở Lĩnh Nam hiện giờ máu chảy thành sông, oan hồn kêu rên, phiêu bạt đến đồng quê.
506 Phải nói rằng tốc độ của Lý Chiêu Đức vẫn rất nhanh, sau khi Dương Phàm đi khỏi, lão lập tức giải tán yến tiệc để vào cung kiến giá, hiện tại trong các văn võ cả triều, quả thật Võ Tắc Thiên chỉ sủng ái mình Lý Chiêu Đức, nghe bẩm Lý Chiêu Đức cầu kiến, Võ Tắc Thiên lập tức bảo Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đang hầu hạ trên giường mau lánh đi rồi ăn mặc chỉnh tề, trịnh trọng tiếp kiến.
507 Dương Phàm nói:- Muội từng nói vị Công Tôn cô nương đó giờ đang ở Trường An?Tiểu Man đáp:- Đúng vậy, có chuyện gì sao?Dương Phàm nói:- Ta nhớ muội đã nói muội và Công Tôn cô nương tình như tỷ muội, khi đó ta đã nghĩ, có lẽ tạm thời có thể cho muội lánh đi nơi khác, Thẩm Mộc cũng ở Trường An, hắn ta cũng có thể chăm sóc muội.
508 Thái Bình công chúa rất ít khi ra bên ngoài với nghi trượng như vậy, trừ phi là lúc vào cung. Không lẽ, công chúa Thái Bình vừa mới từ cung trở về?Lần này, Dương Phàm càng thực sự hiềm nghi với nàng hơn.
509 Nét mặt của Dương Phàm trở nên lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh xuống:- Được! Hôm nay thần đến chính là muốn thông báo với điện hạ một tiếng, xin điện hạ vào đêm nay hãy chuẩn bị chu đáo, ngày mai chúng ta phải khởi hành từ rất sớm, điện hạ thân thể ngọc ngà, sẽ không chịu nổi sự xóc nảy của đường xá, chỉ có điều việc hộ tống phải do Dương mỗ sắp xếp, trên đường đi ắt không thể tránh khỏi cực khổ, tốt nhất là công chúa nên chuẩn bị thật đơn giản gọn nhẹ!Dương Phàm quay lưng đi, một tay vung lên màn kiệu, đầu cũng không ngoái lại, nói:- Tốt nhất công chúa nên đem ít vật dụng lại, đi xa hơn được một đoạn đường, thì càng cứu sống được nhìu mạng người! Trên trời có đức hiếu sinh, điện hạ xin người…cũng tích chút đức đi ạ!Dương Phàm lạnh lùng nói rồi sau đó nghênh ngang mà đi, giọng nói của y lạnh lùng đến cả một tia tình cảm cũng không có, đến cả sự phẫn nộ cũng không chẳng thể nào cảm nhận được một phần, trận phẫn nộ này so với trước càng lạnh lùng khiến Thái Bình công chúa hết sức sợ hãi, bởi vì hắn càng ít phẫn nộ chứng tỏ hắn còn để ý đến nàng, nhưng bây giờ hắn bình tĩnh mà lạnh lùng đến như vậy, chỉ có thể chứng minh rằng giờ đây trong thân tâm của hắn đã không bao giờ còn có chỗ cho nàng nữa.
510 Dương Phàm không nhớ rõ tên của y, nhưng lại biết được phận của y, tên này chính là tên phu xe của Thái Bình công chúa, Dương Phàm đã gặp qua y không chỉ một lần.
511 Ánh chiều tà như màu máu, một mảng màu đỏ sẫm. Dương Phàm ngồi trên một tảng đá to, sau lưng chính là vầng mặt trời đỏ đã dần khuất về phía tây. Gió đêm quật vào tóc hắn, sợi tóc bay múa một cách hỗn loạn trong gió, đúng như tâm sự của hắn trong lúc này.
512 - Vâng. Nữ tướng phác thủ chắp tay bất đắc dĩ cúi đầu xuống, thấp giọng đáp trả một câu, lặng lẽ lui ra ngoài. Lúc Dương Phàm đi vào trong trướng, bên trong ánh nến sáng rõ, màn che phấp phới nhẹ nhàng trong bốn mái hiên, cũng không biết phía sau đó là không gian gì, có một tác dụng duy nhất, cũng có thể bên trong có thể có những người khác không.
513 Trời mới vừa tờ mờ sáng, trong màn sương mù lờ mờ truyền ra từng tiếng đao xé gió vút lên trong không gian. Mã Kiều dậy thật sớm luyện công, mấy năm qua y vẫn không ngừng khổ luyện quyền thuật.
514 Cho nên, nếu chàng đi quá sớm, mẫu hoàng sẽ không vui. Mẫu hoàng không vui có lẽ cũng không quan trọng, quan trọng là. . . , nếu mẫu hoàng cảm giác chàng làm như vậy là đối với Người bất trung.
515 Thành Tây Châu (nay là Tây Xương) xây dựng ở bờ bắc Cung Hải, sườn nam Bắc Sơn, thành trì không lớn, hình vuông, đông tây nam bắc mỗi đạo tường thành đều dài 600 trượng.
516 Có một thiếu nữ xinh đẹp trong đám người đi tới, háo hức nhìn những món hàng đầy màu sắc bày la liệt trên những sạp hàng. Những cô thôn nữ trời sinh xinh đẹp mà tự mình cũng không biết nhìn thấy nàng cũng cảm thấy ghen tị.
517 Tuyết Liên bị Huân Nhi cô nương trêu chọc, lập tức xoắn tay, vò góc áo, không cho phép dậm chân nói: - Đừng nói nữa, vừa thấy người ta, Huân Nhi tỷ tỷ đã giễu cợt ta! Huân Nhi cười lộ ra một hàm răng trắng, cười ngặt nghẽo nói: - Ha ha, xem bộ dạng xấu hổ của muội thật buồn cười! Muội vốn là chị dâu tương lai của ta, hiện giờ gọi ta là tỷ tỷ, đợi đến khi vào nhà ta, ta phải gọi muội là tiểu chị dâu.
518 Huân Nhi cô nương có ấn tượng không tốt với người Hán, người Hán nàng từng tiếp xúc trên cơ bản chỉ có ba loại: quan lại, thương nhân, còn có tội phạm Trung Nguyên trốn đến nơi này.
519 Toàn bộ phòng trong nhà Tuyết Liên được đóng bằng khung gỗ, cả nhà có sáu cái giếng, trước sau chỉ có hai cái sân, mỗi cái sân đều được các căn phòng vây quanh, nên căn nhà nào cũng có một cái sân, các sân đều vuông chằn chặn như một cái ấn lớn, trong phong thủy gọi là “Nhất khỏa ấn”Trạch viện này cũng không phải sản nghiệp tổ tiên của Dương gia, mẫu thân của Tuyết Liên cải giá với biểu huynh, sao Dương gia có thể trao sản nghiệp tổ tiên cho nàng làm của hồi môn.
520 - Ừ! A?Dương Phàm chưa kịp phản ứng, vội vàng gật đầu:- Không tệ không tệ, rất dễ nhìn. ! Vừa thấy tướng mạo vị Huân Kỳ bá bá kia, ta đã nhìn ra khi còn trẻ ngài nhất định là rất phong lưu phóng khoáng, tài trí phi phàm! Nếu vị huynh trưởng của Huân Nhi cô nương kia có tướng mạo giống hệt cha, thì nhất định Tuyết Liên đã tìm được một vị rể hiền, một lang quân như ý rồi.