41 “Thì ra xà này là do ngươi làm ra. ”Kỷ Thanh Ngữ hoảng sợ vươn ngón tay chỉ vào Lãnh Loan Loan, ánh mắt kia giống như gặp quỷ. Nàng vừa nói ra, ánh mắt của mọi người cũng dừng trên người Lãnh Loan Loan.
42 Ba…. Trong cung điện hoa lệ, chén sứ tan nát. Mọi thứ bị đạp đổ, vỡ vụn. Một mảnh bừa bãi. Hoàng Hậu mặc quần áo xanh nghiêm mặt, hộ giáp thon dài chỉ kém không bóp nát y phù.
43 Ngự thư phòng. Rèm cửa lay động, gió thổi nhè nhẹ. Xung quanh lô đỉnh khắc hình rồng, huân yên lượn lờ, tràn ngập trong phòng. Bóng dáng Minh hoàng ngồi sau bàn, khuôn mặt anh tuấn sau khi nghe lời nói của Hoàng hậu liền phủ một tầng u ám.
44 Nếu ta muốn làm, ai có thể ngăn cản?”Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài (1) của Lãnh Loan Loan hơi nhíu, ánh mắt không chút sợ hãi mà ngạo nghễ cuồng vọng nhìn thẳng vào vị Hoàng đế trước mặt, khóe miệng nhếch lên tươi cười tà cuồng, làm cho khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tà mị quỷ dị.
45 Hoàng đế giận dữ, còn Hoàng hậu thì bị lời nói của Dạ Thần làm tức giận, lảo đảo về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất (@, bà này nên cho ngã dập mặt).
46 Mắt thấy ghế rồng bị đàn xà chiếm lĩnh, ruốt cuộc Hoàng thượng không thể trấn tĩnh nữa. Bỗng, một con rắn rơi xuống từ trên đỉnh đầu của hắn, xuất hiện trước mắt hắn.
47 Trăng tròn như ngọc, ánh sáng tỏa khắp đất trời. Cảnh đẹp tuyệt diệu, quyến rũ lòng người. Đêm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tịch mịch. Dưới ánh nến mờ nhạt, chiếu sáng một khuôn mặt tuyệt mĩ nhưng rất dữ tợn.
48 Điện Kim Loan. Trên long ỷ màu vàng, hoàng đế Dạ Phong ngồi ngay ngắn. Bên dưới long bào lộ ra long giày màu vàng, thuỳ lạc của mũ miện che khuất gương mặt của hắn, phía sau ghế dựa là một cự longmàu vàng xoay quanh, uy phong lẫm liệt.
49 “Là ta. ”Một giọng nói trẻ con lại lãnh lệ truyền đến từ cửa Điện Kim Loan. Chúng thần quay đầu nhìn, lại không thể nói lên lời. Vẻ mặt khiếp sợ, nhất định là ảo giác.
50 “Chuyện nhà của bản Thái tử , liên quan gì đến các ngươi?”Một câu nói lạnh lùng, ngăn chặn lời nói của các đại thần. Văn võ bá quan im lặng, thật lâu không có tiếng động.
51 “Nếu ai gia nói không?”Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ngay sau đó là tiếng quải trượng chạm đất. Tiếng ma sát thanh thúy làm cho Lãnh Loan Loan nhịn không được nhíu mày, nàng ghét nhất là cái loại tiếng động này.
52 “Hoàng Thượng, người còn không mau bắt tiểu nha đầu cuồng ngôn vọng ngữ này?”Bị Thái hậu điểm danh thế nhưng Hoàng đế không có phản ứng, mắt nhìn Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần.
53 Lớn mật! Dám uy hiếp ai gia? Trong mắt ngươi có còn chúng ta? Quy củ tổ tong ngươi cũng dám làm trái?”Hoàng Thái hậu tức giận, nện mạnh quải trượng xuống đất.
54 "Cái gì?"Mọi người nghe vậy chấn động, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan ở cạnh Dạ Thần dao động. Đang không biết thân phận của nàng, hiện tại sứ giả Mộng La quốc lại tới chơi.
55 "Cửu Nhi, con lại bướng bỉnh rồi. "Xà hậu vẫy vẫy tay với Lãnh Loan Loan, môi anh đào khẽ nhấc, nở một nụ cười yếu ớt, bộ dáng ôn nhu khiến người ta cảm thấy như cây gió mùa xuân.
56 "Quy củ là chết, nhân là sống". Một câu ngăn chặn tất cả mọi câu nói của mọi người. Lãnh Diệu Hiên thản nhiên liếc mắt Thu Đừng Ngôn, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, nam nhân này mở miệng lại nói quy củ.
57 "Trẫm chính là uy hiếp, thì làm sao?!"Lời nói cuồng vọng, không ai nói được gì. Lãnh Loan Loan giơ ngón tay cái lên, lão cha, người thật lợi hại. Người Nguyệt Diễm tất cả trầm mặt, hoàng đế Mộng La quốc này quá kiêu ngạo rồi.
58 Nguyệt Diễm ngày mười sáu tháng năm là một ngày tốt. Hôn lễ phong thái tử phi cử hành làm oanh động cả Nguyệt Diễm. Ngày ấy, nắng chói chang, màu đó theo hành lang uốn lượn gấp khúc nở rộ lóa mắt.
59 "Khởi bẩm thái tử phi, giờ lành đã đến. "Một thanh âm ngoài cung vang lên, khiến cuộc nói chuyện giữa hai người dừng lại. Sau đó, vài tiếng bước chân truyền đến.
60 Lãnh Loan Loan tức đến nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, bọn họ cư nhiên dám chê cười nàng. Tay nhỏ bé bỏ hỉ khăn xuống, rống giận:"Ai dám cười?"Mọi người sửng sốt, ngây ngốc nhìn nàng.