1 Úy Hành Vân: “Nhiễm Tô, anh là chồng của em, anh sẽ ở bên em cả đời. ”
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô khẽ động, cười nhẹ: “Em nhớ, cho tới giờ em vẫn nhớ rõ anh là chồng của em.
2 “Trái tim tôi không thể động tới, em là người đầu tiên. ”
“Em…” Vợ của hắn chưa từng làm hắn động tâm ư? Trong lòng Du Hướng Y có chút vị ngọt ngào, cô hơi ngây ngốc cười cười, cô nghĩ, họ sẽ ở bên nhau rồi.
3 “Dường như anh yêu một cô gái…”
“Người ấy… là chị dâu?”
“Không phải là Nhiễm Tô, là một cô gái khác. ”
“…”
Giữa đàn ông và phụ nữ luôn có người thứ ba xuất hiện, dù hôn nhân có trói buộc hai người, cũng không thể tránh né ảnh hưởng bởi sự tồn tại của người kia.
4 Khi mỗi người phụ nữ phát hiện đàn ông có dấu hiệu bên ngoài, chỉ có một thói quen, đó chính là tự lừa gạt mình.
Hãy tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, đàn ông sẽ lừa bạn, nhưng nó sẽ không bao giờ lừa bạn.
5 Cô cười nói: “Sẽ không, anh yên tâm, em sẽ không còn chờ anh nữa, em sẽ ngủ thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt. ”
Từ hôm nay trở đi, hắn phản bội đã khắc vào tim cô, rất sâu, rất nặng.
6 Cái gì là danh phận vợ chồng? Khi một cô gái đứng bên cạnh chồng mình, người dư thừa chính là cô, dù cho cô mới là người vợ cưới hỏi đàng hoàng.
Yêu một người, nhất định là người thua, tôi và anh đều là người thua.
7 Cô đã sớm không chỉ là một người phụ nữ, mà còn là một người mẹ, một người mẹ có một cậu con trai.
Nhưng sự phản bội, cô làm một người vợ, cả đời không quên.
8 “Úy Hành Vân… Trong lòng anh vẫn có cô ấy. ”
Yêu có thể giấu thật sâu, cũng có thể phóng thích tự do, vật cực tất phản [1], tình cảm chân thành thật sự có lẽ không ai có thể phát giác, kể cả chính anh.
9 “Con có lớn hơn nữa thì vẫn là con trai của bố và mẹ con. ”
… Là con trai của Úy Hành Vân và Nhiễm Tô.
Cuộc sống đầy đủ bắt nguồn từ gia đình, khi sống được hơn nửa cuộc đời con mới có thể thật sự cảm nhận được, thành tựu trong cuộc đời không quan trọng ở chuyện con có bao nhiêu vinh quang và tài phú, quan trọng nhất là, con có người nhà của mình: một người vợ yêu thương, một vài đứa con trai con gái đáng để tự hào.
10
11
“Bố, có chuyện gì làm bố phải hối hận không?”
“Có, đương nhiên là có, cho nên bố không muốn sau này con hối hận. ”
…
“Nếu như con yêu cô ấy, thì đừng phản bội cô ấy, nếu như con đã từng phản bội, nhớ rõ ngàn vạn lần đừng yêu cô ấy.
12
“Úy Hành Vân anh nguyện cưới Nhiễm Tô em làm vợ, cả đời, không chia lìa không rời bỏ, không oán không hối hận. ”
“Úy Hành Vân, em không muốn. ”
======================================================
Ngày lễ tình nhân mười bốn tháng hai
Buổi lễ đính hôn của cậu thiếu gia tập đoàn lớn, Úy Chí, xa hoa sáng chói, làm người ta phải líu lưỡi, ngọn đèn sáng ngời trang điểm thêm cho thời khắc lãng mạn mê người này, hoa tulip Hà Lan màu hồng phấn phủ kín cả hội trường, bách hợp trắng tinh khiết tỏa lộ hương thơm.
13
“‘
,
‘
”
Lòng hắn lặng lẽ nhớ tới câu: “Anh đang tìm em, anh nghĩ mình đã tìm được đường về nhà rồi. ”
Úy Hành Vân: những gì anh làm nhiều năm nay chưa đủ phải không? Nếu em muốn anh làm tốt hơn, chỉ cần em cho anh một chút đáp lại, một chút thôi cũng được…
Vì sao nhiều năm như vậy, anh vẫn không tìm được em?
======================================================
Ngực của hắn rất ấm áp, càng ngày càng ấm áp càng nhu hòa, nhiệt độ cơ thể nóng rực tựa như một lòng muốn hòa tan cái băng lạnh vô hình của cô, nhưng không biết tại sao, qua nhiều năm, cô dựa vào hắn càng gần càng cảm thấy lạnh, lần sau càng lạnh hơn lần trước, cái lạnh buốt từ lòng bàn chân trong nháy mắt lan ra toàn cơ thể cô chỉ bởi nhiệt độ nóng rực của hắn.
14 “Chuyện kia cậu muốn giấu giếm anh ta bao lâu? Tô Tử, cậu thật ác độc, không phải cậu không muốn cho anh ta biết, cậu rõ ràng hơn bất cứ ai, chuyện đó anh ta biết càng muộn sẽ càng thống khổ.
15
“Chúng ta là vợ chồng, em là một người phụ nữ, anh là một người đàn ông, tại sao lại không được?”
Bạn vĩnh viễn phải tin rằng, trên cái thế giới này không có người đàn ông nào thật sự say rượu mất đi lý trí, mà chỉ có đàn ông mượn rượu giả điên!
==================================================
Rời khỏi khách sạn, kết thúc buổi tiệc ồn ào náo động, đêm lạnh như nước, bóng đêm đen kịt, trong không khí thất lạc mấy phần hơi thở cô đơn tịch mịch, trong xe hơi yên tĩnh cao cấp, không có ai lên tiếng, lái xe hết sức chuyên chú lái xe, ngồi sau lái xe là một đôi vợ chồng, cũng không có bất kỳ tiếng nói chuyện nào.
16
“Anh là của em, Nhiễm Tô, anh cho em biết, em không thể không muốn anh!”
Úy Hành Vân: anh muốn trói chặt em lại, cho dù dùng con cũng được, anh muốn em biết, anh muốn em, anh càng hy vọng em có thể muốn anh!
==========================================================
Gió lớn nổi lên ngoài biệt thự, mây đen che lấp, tiếng sấm đột nhiên rầm rầm đánh xuống mặt đất, giống như đang đáp lại tâm tình Nhiễm Tô giờ phút này, cô kinh hãi, quay đầu lại chỉ nhìn thấy mông lung, cửa sổ trong phòng ngủ bị gió lớn thổi bật mở, bành bạch rung động, giọt mưa thưa thớt đổ xuống.
17
Lời người đáng sợ, thêm mắm dặm muối, lúc này xem như cô thật sự cảm nhận được!
======================================================
Rất nhiều năm về sau, Nhiễm Tô biết tất cả mới lặng lẽ phát hiện, họ một mực bỏ qua, vẫn luôn không còn kịp nữa, dù là cô, hay là Úy Hành Vân, họ đều đi theo quỹ đạo của mình, sau đó bi ai chỉ có thể đi về phía trước, không tìm được lý do quay đầu lại.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình yêu không giây phút nào không tìm kiếm một loại thay thế, và một loại gửi gắm.
19
“Hạ kỳ bất ngữ chân quân tử, lạc thủ vô hối đại trượng phu”.
(Hạ nước cờ mà không nói là chính nhân quân tử, buông tay không hối hận là đại trượng phu.
20
Du Hướng Y: không có ai biết hơn em, trong mắt anh là em, trong lòng của anh lại là người bên gối của anh.
Nhiễm Tô, lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã biết, thật sự là chị, trong lòng anh ấy là chị.