41 “Tiểu Thúy, cô có biết thần Ra ngoài là thần Mặt Trời, nhưng theo tín ngưỡng Ai Cập, ông ta còn làm việc gì nữa không?” Lúc này giọng nói của con người kia mới thực sự phát ra.
42 Nhanh như chim cắt một tên thợ săn lao lên, chiếc đèn được xoay theo hình kim đồng hồ, ngay lập tức, cánh cửa được khởi động, rồi mở toang.
43 Tại bệnh viện H-Hospital. H-Hospital (Hunter-Hospital) là bệnh viên tư nhân của gia tộc Hunter. Nơi này nếu đọ về sự khủng bố cũng không hề kém cạnh chút nào so với cái viện nghiên cứu sững sờ trong khuôn viên MIT kia.
44 Vừa bước xuống cầu thang, ngay lập tức, Tiểu Thúy phát hiện một vòng người áo đen gần đến 50 gã đang canh chừng dưới đại sảnh. Vẻ mặt ai ai cũng lạnh như tiền, sắc mặt chỉ một loại biểu cảm duy nhất, đó là “không đòi được nợ thì không về”.
45 Từ sau khi bỏ trốn đến nay, thoáng cái đã được một ngày. Từ hôm qua đến giờ, Tiểu Thúy cứ ngỡ Xích Triệt sẽ dùng mọi biện pháp tóm cô trở về, nào ngờ một chút động tĩnh cũng không có.
46 Buổi chiều, Tiểu Thúy có hẹn cùng với Magnet. Nhưng để đảm bảo an toàn cho cô, Hiroshi vẫn một mực kè kè đi theo. Với dáng người không cần bàn cải của mình, Hiroshi thể nào cũng bị chú ý, không dưới hơn trăm cánh tay chỉ chỉ trỏ trò, xì xầm xì xồ về phía hai người quá đỗi nổi bật nơi này.
47 Hôm nay, cuối cùng cuộc thi Miss MIT cũng được diễn ra. Đây là cuộc thi thường niên của học viện danh tiếng này. Rất nhiều nữ sinh đăng kí cho hoạt động nhan sắc trên, vì nếu loạt vào top ba, sẽ không chỉ đạt được danh hiệu mà còn nhiều đãi ngộ rất hậu hỷ từ trường nữa.
48 Trên chiếc xe công vụ màu đen xa hoa hào nhoáng, Tiểu Thúy ngó nghiêng nhìn sắc mặt của ai kia không hiểu sao đen sì như đít lọ nồi nấu ba ngày ba đêm mà ra.
49 Tiểu Thúy mệt lả người, thân hình nhỏ nhắn vạn người mê co ro trong lồng ngực vững chắc của Xích Triệt. Nếu nói là đau đến tê người thì quả thật giả dối, nhưng nói không đau thì là một lời bao che quá đỗi cho hành động cuồng dã của anh.
50 Khi được thỏa mãn sau một khoảng thời gian quá dài tích tụ, Xích Triệt đòi hỏi Tiểu Thúy vô hạn, anh gần như mê mệt thân hình của cô, không ngừng khiêu khích và giày vò, đến nỗi Tiểu Thúy gần như ngất lịm thì Xích Triệt mới chịu dừng tay mà ôm chầm cô vào ngực.
51 Tiểu Thúy vừa bước vào phòng định đóng cửa lại thì Xích Triệt chen ngay cánh tay, luồn thẳng vào trong. Thấy người đàn ông này muốn giở trò thì Tiểu Thúy cũng không buồn nhắc nhở anh.
52 “Sao em nghĩ cô ta không phải là Mei?” Xích Triệt nhìn về Tiểu Thúy tỏ vẻ thú vị. “Là do món ăn cô ta chuẩn bị, đó là một tín hiệu SOS.
53 Quả nhiên vừa mở cửa ra, đánh vào mắt cả hai là hình ảnh Mei bị trói vào ghế, miệng bị cột chặt. Hơn thế nữa, trên người cô ấy, có gắn một quả mìn.
54 “Ra khỏi đây nhanh lên. ” Tiểu Thúy cùng Xích Triệt nhanh chóng cởi dây ra cho Mei. Bỗng nhiên, đôi mắt của Xích Triệt trừng to, không đợi một giây “Pặc”, bàn tay nhanh như cắt xẹt qua cổ Tiểu Thúy, nắm lấy một con rắn trước mặt.
55 Tại một hang động nhỏ trong rừngĐã hai tiếng trôi qua kể từ lúc cả hai cùng thoát chết khỏi tử thần. Lúc Tiểu Thúy tưởng như mình không còn cơ hội gặp người đàn ông cô yêu nhất, thì bất ngờ, từ eo mình, một lực tay rất lớn kéo thẳng cô lên mặt nước.
56 Tiểu Thúy trong lòng không khỏi khâm phục cái viện nghiên cứu kia, đúng là nơi họa hổ tàng long mà. “Vậy anh nhớ lại là lúc nào?”“Vậy lúc nào em nghĩ kí ức về thời gian chúng ta sống ở Muôn Trượng đột ngột xuất hiện, em cũng ăn con micro-bug đó cùng thời điểm với anh, hẳn chúng ta sẽ nhớ lại cùng lúc.
57 Cơn mưa dù cho có dai dẳng cách mấy thì cũng phải có điểm ngừng. Bên ngoài tiếng lá cây rền rú vì bị giông tố vùi dập đã từ từ lịm hẳn. Tiếng mưa rơi cũng không còn thê lương và ầm ĩ như vài giờ trước, thay vào đó, là những tiếng lộp bộp nhỏ giọt dần dần, cộng hưởng với âm thanh ồm ộp phát ra liên hồi từ những loài lưỡng cư đang sinh sống trong rừng.
58 Xích Triệt cõng Tiểu Thúy trên vai mà di chuyển đến điểm hẹn của bốn người. Mặc dù trong không gian đặc quánh bóng tối, nhưng những bước chân cùng động tác thuần thục của cả hai làm Tiểu Thúy không khỏi khâm phục và tán thưởng.
59 Tại một hang động sâu trong rừng. “Ngươi biết ta theo ngươi sao?” Mei nhìn Xích Triệt hỏi. Cô cũng không ngờ thằng nhóc này lại nhạy bén đến vậy, ngay cả bóng đêm cũng không phải là đối thủ của nó.
60 Sau khi nghe Mei kể đến đây, Tiểu Thúy dường như nhớ đến một việc gì đó mà cô vẫn chưa đả thông. “Đúng rồi! Chính là nó. ” Cô ngầm reo lên trong bụng.