1 “Ước gì mình là bong bóng xà phòng. Đẹp thì có đẹp nhưng rồi sẽ vỡ. Tan vào gió, hòa vào mây. Phiêu du đó đây, không chút ưu phiền. ♥Bơ. ”Có tiếng xe máy đỗ lại trước cửa hàng, như hành động đã trở thành thói quen, chưa thấy mặt mũi nhân viên đã nghe giọng chào đón cất lên lảnh lót.
2 -Múp. Ba lô của tao…Nam khóc không ra nước mắt, nhìn chiếc ba lô đen tơi tả trên ghế mà xót vô cùng. Món quà sinh nhật thứ 16 ông Lâm đã tặng cô chính là chiếc ba lô này.
3 Thiên trở về Việt Nam đã gần nửa tháng, anh là một bác sĩ trẻ vừa tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng nơi xứ sở sương mù- Anh Quốc. Với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, đã có rất nhiều bệnh viện mời anh về làm việc cho họ với số lương cao chót vót.
4 Mùng Bốn Tết. Ngọc ghé nhà chở Nam theo lời giao kèo hôm trước, cô mang theo chiếc ba lô nhỏ xinh để ở giỏ xe, chắc là cả lô hàng tàng trữ trái phép trong đó.
5 Trong phòng y tế chỉ có mình Nam nằm đó, trên chiếc giường phủ gra trắng. Không thấy cô Diệu và cả Duy nữa. Nam vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt hốc hác và trắng bệch.
6 Nam được nghỉ ở nhà 2 hôm, vết cắt ở chân khiến cô sốt cao. Kỳ phải đưa Thiên tới nhà để trực tiếp xem tình hình của Nam vì cô nằng nặc không chịu tới bệnh viện.
7 Trong suốt một tuần mà Nam nhập viện, cuộc sống ở xung quanh cô có rất nhiều thay đổi. Và những thứ thay đổi có lẽ chỉ bao gồm Hưng, Duy và Bảo mà thôi.
8 Thời gian trôi như tên bắn, loáng một cái đã ngần ấy năm đi qua. Nó quá ngắn để thực hiện những ước mơ và kì vọng. Và cũng chưa đủ dài để làm những mất mát và đau thương nguôi ngoai.