1 -Tiểu thư, coi chừng trời lạnh lắm, mau mặc áo ấm vào đi!-Tôi biết rồi mà Chỉ Xuyên!Chỉ Xuyên ra vẻ bực dọc nữ chủ cứng đầu của mình:-Biết rồi, biết rồi mà chưa lần nào tiểu thư chịu mặc cả! Để lỡ bị cảm lạnh thì làm sao?-Được rồi mà!Nàng cười nhăn nhó, nhân nhượng mặc áo vào.
2 Nàng rót một ly rượu đưa cho hắn, hắn đón lấy, ngón tay thon dài chạm vào bàn tay nhỏ xinh của nàng làm nàng thoáng ngượng rụt tay về. Tự rót ình một ly nàng đưa lên miệng hưởng một ngụm.
3 Đàn ông thật đáng chết!Nàng ngồi gục xuống bàn khóc nức nở. Tờ đơn trong tay bị nàng xé thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống dưới nền. -Tiểu thư, đã đến giờ ăn sáng ạ!Nàng giật mình ngồi dậy lau hết nước mắt, bình tĩnh lấy lại giọng:-Đem vào đi!“Két”.
4 Nàng giật mình, giọng nói trầm thấp đó rất quen, là giọng của Vĩ Thiên!-Anh… sao lại ở đây?-Khách sạn của tôi, tôi không có quyền ở sao?Khách sạn của hắn? Chẳng lẽ…? A, nàng thiệt ngu quá! Lữ thị! Hắn chẳng là họ Lữ hay sao? Rời nàng hơn một năm mà có thể tạo dựng cơ ngơi cùng thế lực như thế này, quả thật năng lực của hắn còn hơn cả xưa, vượt ra khỏi sức tưởng tượng của nàng.
5 -Ư… ư…Nàng không muốn, thật sự không muốn! Đúng lúc đó vị cứu tinh xuất hiện!-Lữ tiên sinh, người bên Thụy gia muốn gặp!Giọng một nữ nhân viên bên ngoài cửa như vực dậy sự sống cho nàng.
6 Hắn kéo chiếc cửa xe bóng loáng, động tác mời thanh lịch như các quý ông. Nàng im lặng bước vào. -Lái xe!-Vâng!Chiếc xe lao đi. Hắn nhấn chiếc nút nhỏ lập tức phía trước xuất hiện một tấm kính chắn cách âm với tài xế.
7 Nàng nhìn hắn trừng trừng oán hận. Hắn thản nhiên đưa tay đến chiếc hộp nàng đang cầm. Ngón tay dài của hắn chạm vào bàn tay nhỏ của nàng làm nàng như có một luồng điện chạy qua, lập tức phản ứng.
8 Nàng khó chịu cong người lên. Hắn vẫn chậm rãi từ từ di chuyển ngón tay làm cho tận nơi sâu nhất của nàng phát hỏa như muốn thiêu đốt cả cơ thể nàng. -Không được mà… đừng làm vậy…Nàng khốn khổ cầu xin hắn.
9 “Um…”. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng, cuốn hết ngọt ngào trong miệng nàng. Cả vòm miệng tê dại. Nàng như bị hắn ném vào lửa tình triền miên. -Nhưng mà…Hắn hơi dừng lại, giọng nói pha chút chua xót.