61 Tần Quan Vũ lắc đầu chưa kịp nói thì mắt chàng đã nhìn thấy có hơn hai mươi con rắn đang loi ngoi chậm chạp bò tới thành một vòng tròn bao quanh chàng và Trần Phượng Nghi.
62 Ánh vàng lấp lánh trên mình rắn bây giờ như cả một vùng hào quang tỏa rộng bao phủ lấy hai người. Tần Quan Vũ rùng mình ớn lạnh. Từ khi xa lìa sư phụ đến nay, đây là lần đầu tiên khiến cho chàng phải sợ, có lẽ đó cũng là bản tính tự nhiên của loài người đối với rắn độc.
63 Tần Quan Vũ lại rùng mình. Bầy rắn độc xung quanh loi ngoi chớp chớp, như nói lên đầy đủ sự hăm dọa cực kỳ ghê rợn. Phượng Nghi cau mày lo lắng, nói :- Tôi đi trước mở đường, công tử hãy theo sau để cố thoát vòng vây nhé.
64 Như một khối đá to đang đeo nặng tâm tư, Tần Quan Vũ mím miệng đảo mắt quanh một lượt. Trong giây phút cận kề cái chết, Tần Quan Vũ căn dặn với lòng rằng dù có chết thì cũng cứ hành động.
65 Tiếng mười vang lên cộc lốc, nói rõ lên rằng một trận huyết đấu bắt đầu. Tần Quan Vũ tập trung tinh thần đối phó, và chàng thấy quả đúng như lời của Thần Bí Nhân đã nói.
66 Tần Quan Vũ mím môi rút phắt thanh Vô Tình kiếm ra thủ sẵn. Ánh hồng tía từ thanh kiếm loáng lên. . . Phượng Nghi vung mạnh đôi tay, hai dải lụa trắng rít lên xé gió lao đi.
67 Lúc bấy giờ, mặt trời đã vào giữa trưa. Tiếng rít của ám khí, tiếng khò khè của rắn, và ánh chớp từ ám khí và từ mình rắn phản chiếu ngời ngời, tạo thành một sắc thái cực kỳ ghê gớm.
68 Tần Quan Vũ và Phượng Nghi vừa quay lại, thì vừa thấy ba người của Quỷ huyệt đang lảo đảo không còn đứng vững nữa. Cái bang Tam lão bật cười ha hả. . .
69 Thần Bí Nhân lắc đầu nói :- Lão đã lầm rồi. Lão có biết lão phu gặp lệnh sư huynh ở đâu không?- Ở đâu?- Tại trước Tử Vong lâm!Tần Quan Vũ kinh ngạc, khẽ bật một tiếng kêu khẽ.
70 Như đã nắm chắc vấn đề, Thần Bí Nhân mím môi nói tiếp :- Nếu Phượng Nghi đúng là Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi, vậy thì không khi nào lúc nãy lão phu có mặt ở đây mà nàng lại không hay biết.
71 Tần Quan Vũ gục gật đầu ra chiều suy nghĩ. . . Thần Bí Nhân hỏi lại :- Chẳng lẽ Minh chủ lại bắt đầu nghi ngờ Tam Quốc miếu ư?Tần Quan Vũ lắc đầu :- Không, không bao giờ có chuyện ấy!- Thế thì tốt lắm! Từ đây về sau, khi cùng đi với Phượng Nghi, việc đó cũng chẳng khác nào là làm bạn với cọp.
72 Ánh trăng trải một màu. . . Ngoại thành Ba Đông trấn, trên một vùng cỏ xanh mướt bằng phẳng, hai chàng thiếu niên đang ngồi đối ẩm. Họ là Tần Quan Vũ và Hoàng Phủ Duy.
73 Chờ Tần Quan Vũ ngồi yên trở lại, Hoàng Phủ Duy mỉm cười :- Công tử có lẽ không được bằng lòng?Tần Quan Vũ bắt đầu dò xét. . . Nàng là ai?Ai là chủ nhân của nàng?Là tỳ nữ mà phong cách đã như thế, vậy thì chủ nhân phải là con người ra sao nữa?Tần Quan Vũ hỏi theo sự suy nghĩ của mình :- Kiến giải của quý chủ nhân.
74 Tần Quan Vũ mỉm cười :- Lời lẽ của cô nương thật là dễ động lòng người. Tuy nhiên, tại hạ xin nói thật là rất khó mà tin được. Hoàng Phủ Duy biến sắc :- Bây giờ tiểu tỳ phải làm sao?- Có một kế sách lưỡng toàn.
75 Tiếng của Quỷ huyệt chủ vừa dứt thì một giọng nói trầm trầm đáp lại ngay :- Lão phu xin bái kiến Huyệt chủ, nhưng thẹn vì không dám gặp mặt nên phải giấu mình.
76 Tần Quan Vũ vừa tỉnh lại thì vụt gầm lên một tiếng, rồi phóng vút mình lên cao đến mười mấy trượng. Và y như một con đại bàng, chàng xoay tròn giữa không trung một vòng thật rộng, rồi mới tà tà đáp xuống.
77 Càng nghe, Tần Quan Vũ càng như người trong mộng nghe sấm giật mình. Chàng sửng sốt như kẻ mất hồn, không biết đối với một vấn đề quá sức tưởng tượng ấy thì có nên tin hay không?Chuyện có thể thật như thế ư?Xuân Lan chợt thở dài :- Tỳ nữ nói những lời đó hoàn toàn là sự thật, công tử có thể không tin, cũng như lúc mới vừa nghe, tỳ nữ cũng không tin.
78 Tần Quan Vũ đảo mắt nhìn quanh những bóng người vừa mới tới, họ đã bao chặt một vòng tròn. Bọn chúng chính là Thập đại hộ viên và Tam trưởng lão, tất cả là mười ba cao thủ ưu hạng của Hạ Hầu viên.
79 Vốn đã sẵn căm thù Hạ Hầu viên chủ, Tần Quan Vũ vung lẹ cánh tay. Một loạt tiềm lực như thác lũ bùng lên khi đám người bao vây vừa chấm chân xuống đất.
80 Im lặng một lúc, Tần Quan Vũ nói tiếp :- Sự thật đã diễn biến như thế thì tình hình và thực lực của ta đã bị đối phương nắm biết rõ như lòng bàn tay. Cho nên, từ đây về sau hễ gặp nhau là một vấn đề sống chết.