21 Chương 38: Thiên Vũ Nói đùa, hoàng kim sao có thể quăng, đó không phải tác phong của ta, Tiểu Thanh vội gật đầu vẻ mặt lấy lòng. Vạch rèm xe lên để nhìn ra ngoài, trên đường cái người đến người đi, hai bên ngã tư đường tấp nập quán hàng, cho thấy khí thế và tài khí kinh người của kinh thành, chỉ nói tới bậc cửa của cửa hàng thôi, ở nơi khác là hai bậc thì ở kinh thành là ba bậc, không nói trang sức, không nói khách nhân, bậc thang so với nơi khác là cao hơn rồi.
22 Chương 40: Ngưỡng mộ một vạn năm Sau khi ăn xong, bốn người ngồi ở trong đại sảnh uống trà, Nguyên Phong biết trà đang cầm trong tay là trà Tây Hồ Long tỉnh, mười lượng bạc một ấm, mới chỉ uống có mấy ngụm lại cảm thấy vừa đắng lại vừa chát, thầm nghĩ “Cái gì vậy, so với rau dại nhà mình còn đắng hơn, uống không ngon” đứa trẻ hiền lành liền ngẩng đầu nhìn chăm chú ba người Lục Tiểu Thanh.
23 Chương 42: Ra oai phủ đầu Lục Tiểu Thanh vừa nghe những lời này, liền lạnh lùng nói: “Hồng Ngọc, ngươi nói đúng, ở trong mắt các ngươi, hoặc là ở trong mắt của Vô Diễm, ta là không có thân phận gì, không có người đứng sau chống lưng, làm sao có thể làm một sườn phi của Quận vương, đối với mọi người thì đó là một sự vinh hạnh to lớn.
24 Chương 44: Diễn trò Ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh rời giường sớm, không phải là nàng nguyện ý dậy, mà là bốn tiểu nha đầu ầm ĩ kéo nàng, cũng không biết quy củ giáo dưỡng mười mấy năm của vương phủ ở đâu, mà một đám không lớn không nhỏ cư nhiên dám đem chủ tử của các nàng từ trên giường kéo ngồi dậy, còn cười đến không nhìn ra mắt mũi đâu, Lục Tiểu Thanh ca thán không phục, không biết nếu như nàng không bày mưu đặt kế, mấy nha đầu này còn có thể biến thành cái dạng này hay không? Chọn Tiêu Xảo khéo tay chải đầu đẹp nhất chải tóc ình, ngày thường Lục Tiểu Thanh chỉ cần chải tóc sơ sơ, tùy ý không rối tung là được, hôm nay muốn đi thực hiện kế hoạch, đương nhiên dung nhan phải chỉnh tề, thậm chí càng cố ý xinh đẹp như thiên tiên, như vậy chính mình mới có khí thế.
25 Chương 46: Lửa giận Lời vừa nói ra làm cho Quận vương phi giận tím mặt, thuận tay cầm lấy bát nước trên bàn hất về phía Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đứng nguyên ở tại chỗ cũng không biết là nàng đang nghĩ gì nữa, mắt không chớp nhìn Quận vương phi như muốn cứng rắn phản kháng, xoảng, Vô Diễm ở phía sau, vung tay áo lên hất tung cái bát rơi xuống đất, một tay đem Lục Tiểu Thanh che ở phía sau, chàng đứng giữa hai người, mặt âm trầm nói với Quận vương phi: “Nàng làm cái gì vậy hả? Đây là bộ dáng của một Quận vương phi nên có hay sao?” Quận vương phi giận không thể nói được gì, ức đến đỏ cả mắt, chỉ vào Lục Tiểu Thanh nói: “Nàng khinh người quá đáng.
26 Chương 48: Ta là quản gia của Vương phủ Lục Tiểu Thanh không nghĩ tới Hoàng đế tương lai lại ở một nơi như thế này. Một nơi vắng lặng, yên tĩnh không nói, ngay cả hạ nhân cũng chỉ có vài người, liền gật gật đầu nói: “Nếu ta ở nơi này của huynh, sẽ không làm phiền huynh, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, ta sẽ làm quản gia cho huynh, nhìn hạ nhân của huynh xem, ngay cả ánh mắt kính trọng cũng không có, là người trong Vương phủ, huynh cũng không quản giáo, huynh không quản giáo thì ta sẽ giúp huynh quản, ít nhất Vương phủ phải có bộ dáng của Vương phủ, người ở chỗ khác không có khí thế còn có thể, chứ ở đây sẽ phải có khí thế khác.
27 Chương 50: Thục vương Xa phu ăn mặc chỉnh tề nhìn thấy một nữ nhân quần áo bẩn thỉu, đầu tóc bù xù lại còn kiêu ngạo chỉ vào mặt mình mà mắng chửi, trong lòng bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Mắt của ngươi để làm gì? Đường đi to như vậy mà ngươi không biết tránh, bị đụng vào là đáng lắm.
28 Chương 52: Lại một lần nữa vươn tay Lý Quỳnh nghe vậy, cười xì một tiếng: “Theo như tính tình của Tiểu Thanh tỷ tỷ khẳng định sẽ làm như thế, nhất định sẽ trách muội và ca ca không đến cứu nàng, hại nàng ở bên ngoài chịu khổ.
29 Chương 54: Thuận miệng nói mà thôi Bên tai toàn nghe thấy bọn họ bàn cách diệt trừ châu chấu, nhưng lại không có một chút thực tế nào, không khỏi phiền lòng mà ngắt lời: “Diệt trừ châu chấu rất đơn giản mà, dùng cách đốt lửa hun khói không phải là được hay sao, châu chấu sợ nhất là khói.
30 Chương 56: Có lẽ ta có thể khiến trời đổ mưa. Nhoáng một cái đã bảy, tám ngày trôi qua, mưa bụi đầy trời cuối cùng cũng kết thúc, không khí hôm nay quả thật càng ngày càng nóng, cả ngày chỉ ngồi trong phòng mà mồ hôi vẫn chảy ròng ròng, Lục Tiểu Thanh vốn cũng không sợ nóng, nhưng thời tiết này quá mức khắc nghiệt, hơn nữa lại không có mưa, không khí khô nóng khiến cho nàng phát hỏa.
31 Chương 58: Trò giỏi hơn thầy Lan Tâm a một tiếng rồi cười khanh khách nói: “Chủ yếu là bốn người bọn muội sợ tỷ tỷ ở đây một mình buồn chán, nên bọn muội đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ ở đây mà bọn muội lại ở trên núi, bọn muội không yên tâm.
32 Chương 60: Có khách tới chơi Vô Diễm ngẩng đầu, nhắm mắt để cảm nhận hạt mưa rơi vào mặt, rồi quay sang nhìn Tiểu Thanh cười hỏi: “Thấy vui không?” Tiểu Thanh nhìn mọi người xung quanh rồi gật gật đầu nói: “Rất vui” Vô Diễm lui ra phía sau vài bước, kéo tay Tiểu Thanh đứng vào chòi che nắng để tránh mưa rồi nói: “Cảm ơn nàng đã mang sinh cơ đến cho bọn họ.
33 Chương 62: Giang Nam Cửa Tấn vương phủ hai ngày nay đều bị những người trong thành gõ không ít, Lục Tiểu Thanh cực sáng suốt lui về phía sau viện không ló mặt ra, làm náo động ta mong muốn, mạng của ta, ta lại càng muốn hơn, mặc dù có chút khoa trương, bất quá Lục Tiểu Thanh cực kỳ thích việc giúp người trị bệnh, một bệnh cảm mạo nhỏ chỉ cần ột lọ thuốc cảm mạo là được, nhưng vết thương do đao kiếm chém giết, thật ngại, xin mời đi tìm người khác, tác giả không đem ta trở thành một nhân vật vô địch như vậy.
34 Chương 64: Gặp lại Lý Quân Hiên Ngày hôm sau, đoàn người ngựa sớm đã ra kinh thành, ngồi trên xe ngựa Lục Tiểu Thanh liên tục nhìn xung quanh, Thiên Vũ mỉm cười nói: “Vô Diễm sẽ không ra tiễn chúng ta, huynh ấy nói dù sao cũng phải về nên không cần phải đưa tiễn gì, huynh ấy sẽ không đến đây.
35 Chương 66: Ba ngàn lượng Ngô phủ, không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, Ngô Lệ Hoa cùng Lục Tiểu Thanh tự nhiên vô cùng vui sướng, Ngô Lệ Hoa cười nói: “Tỷ tỷ đến thật sự là đúng lúc, ngày mai đang có chuyện rất thú vị, tỷ tỷ phần lớn sẽ có hứng thú đi xem.
36 Chương 69: Thơ Vị chủ quan Liễu Đại Thiện Nhân ngồi chính giữa ho khan một tiếng, đứng lên nói: “Trước so qua cầm kì, kết quả như thế nào chúng ta không cần phải nói, mọi người cũng đã biết, còn chủ đề lần này là thơ, dựa theo quy tắc cũ, mỗi đề sẽ cho hai chữ, người thi sẽ phải làm hai câu thơ, nhưng hôm nay chúng ta đã quyết định không theo quy tắc cũ nữa, sẽ có sự đổi mới, hôm nay chủ đề thứ ba cũng là thơ nhưng nội dung đa dạng, chúng ta sẽ chú ý đến phần từ đối trong hai câu thơ, tuy rằng từ đối đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn giấu thâm ý văn học, cho nên bốn vị cũng không nên coi thường.
37 Chương 70: Đệ nhất tài tử Giang Nam Vế đối vừa đưa ra, xung quanh lặng ngắt như tờ, tuy là một vế đối nhưng đã đưa ra trước mặt danh sĩ không biết bao nhiêu lần.
38 Chương 71: Thi tiên? Thi thánh? Thi thần? [1] [1]: Thi tiên, thi thánh, thi thần: dùng để ca ngợi nhà thơ tài giỏi hơn người, được ví như tiên nhân, thánh nhân, thần nhân.
39 Lý Quân Hiên buồn cười nhìn thoáng qua bóng dáng chạy trốn của Lục Tiểu Thanh, hướng mấy người mỉm cười nói: “Tính cách bằng hữu của ta chính là như vậy, chuyện hắn muốn làm không cần phải nói hắn cũng sẽ đi làm, nếu chuyện hắn không muốn làm, thì không ai có thể làm khó hắn được, ta cũng không hy vọng có người sẽ gây khó khăn cho hắn.
40 Chương 72: Dân chạy nạn Lý Quân Hiên hơi hơi nhíu mày. Tay phải cầm quạt giấy nhẹ nhàng vung lên, trên đầu ngõ nhỏ lập tức xuất hiện vài người, chỉ thấy năm sáu người trang phục giống nhau, một đám thật là lão luyện, người tới cung kính hướng Lý Quân Hiên thi lễ một cái, sau đó liền quay đầu đi về phía kẻ trộm.