121 Quan Doãn sửng sốt: - Em đừng hành động theo cảm tính. Ôn Lâm, chuyện cũng không tệ đến nỗi em phải từ chức. Tuy trước đây Ôn Lâm cũng có nhắc đến việc có thể cô phải rời khỏi Huyện ủy, nhưng vẫn còn chưa quyết tâm lắm.
122 Đi ra từ văn phòng Lý Dật Phong, Quan Doãn lại đập vang cửa phòng làm việc của Liễu Tinh Nhã, vừa nói ra ý tứ của Lý Dật Phong, Liễu Tinh Nhã không chút do dự nói: - Đi điều tạm trước, điều tạm khá nhanh, thứ hai tuần sau là có thể đến Văn phòng Huyện ủy báo danh.
123 Quan Doãn vừa sửng sốt vừa nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía Hạ Lai. Hạ Đức Trường đột nhiên gọi điện, còn nói muốn trò chuyện với hắn. Đã xảy ra chuyện gì? Từ sau khi rời khỏi Bắc Kinh, đến nay đã hơn một năm, Quan Doãn và Hạ Đức Trường cũng không có liên hệ gì.
124 Đến cơm chiều, Quan Doãn thu xếp một phòng trong nhà ăn của Huyện ủy. Điều kiện trong phòng cũng không tệ lắm. Hơn nữa, nhà ăn của Huyện ủy không có người ngoài tới dùng cơm, cũng kín đáo hơn, còn có chút thuận tiện.
125 Quan Doãn im lặng mà mỉm cười, những lời nói của ông cụ Dung, rõ là mỉa mai, kỳ thật vẫn là âm thầm chỉ bảo hắn, nói cho hắn biết nên làm thế nào từ toàn bộ phương hướng đồng thời từ cái nhìn toàn cục mà đối đãi tình hình huyện Khổng, tuy rằng không có nói rõ ràng cho hắn biết số phận cuôí cùng của Lý Vĩnh Xương sẽ có kết cục gì, nhưng ít ra nói cho hắn biết nên bắt tay vào phân tích vấn đề từ nơi nào.
126 Doãn đoán được, chắc chắn Lãnh Nhạc và Lãnh Phong có quan hệ ngầm bên trong. Lúc này, Liễu Tinh Nhã lại thay Lãnh Nhạc chuyển lời tới hắn. Điều này càng khẳng định thêm suy đoán của hắn.
127 Lý Vĩnh Xương! Quan Doãn xoay người lại vừa thấy, phía sau cách đó không xa, Lý Vĩnh Xương đang dứng với vẻ mặt tức giận. Mấy ngày không gặp, Lý Vĩnh Xương già nua đi rất nhiều, tuy nhiên tinh thần mạnh mẽ vẫn như cũ chống đỡ không chịu khuất phục của ông ta, uy phong hùng hổ dọa người từ trên người ông ta phát ra, nghĩ muốn lấy uy thế vài thập niên tung hoành huyện Khổng của ông ta ép Quan Doãn khuất phục, cũng không thể không nói, Lý Vĩnh Xương tuy tạm thời bị cách chức tự kiểm điểm, nhưng ông ta dù sao cũng đứng sừng sững tại huyện Khổng vài chục năm không ngã, uy thế còn dư, ông ta vừa đứng trước mặt, mái tóc hoa râm bị gió thổi lay động, bi tráng như thu, bi thương như ca.
128 Quan Doãn chỉ lặng lẽ nhìn bong dáng của Vương Xa Quân dần dần biến mất ở cửa tòa nhà huyện ủy. Hắn xoay người bước đi, không nhìn nữa, cười nhạt, đi vào phòng thư kí cùng Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý.
129 Kim Nhất Giai nhất thời bị dọa cho tái mặt. Ôn Lâm cũng sợ tới rùng mình, cô luôn tự cho mình là người to gan mạnh mẽ, nhưng thật sự bị một đám người xấu bao vây xung quanh thế này, thì vẫn cảm thấy vô cùng khiếp đảm, hơn nữa vẻ mặt của đám người xấu này còn vô cùng dữ tợn.
130 Vương Xa quân bị dọa đến tiểu ra quần, ngồi bệt xuống đất, cũng không nghĩ được đám người đó lại xòe bàn tay to hơn bình thường, liên tiếp đánh gã hơn mười mấy cái tát, đánh Vương Xa Quân gãy cả răng, đầu lắc lư như trống bỏi, mặt gã sưng phù không khác gì đầu heo.
131 Sáng thứ hai, Quan Doãn đến phòng thư ký sớm hơn một giờ so với bình thường, hắn đến sớm, Ôn Lâm càng sớm hơn, chờ lúc hắn đẩy cửa đi vào, Ôn Lâm đã đoan đoan chính chính ngồi ở chổ ngồi, thu dọn xong toàn bộ đồ đạc của mình.
132 Quan Doãn cầm lấy tài khoản theo sau Liễu Tinh Nhã, ra ngoài đi theo hướng tây, lúc đi ngang qua cửa trong, thấy trước cửa có vô số xe cảnh sát đèn lấp lóe, dàn ngay cổng, chặn lại đám người, còn đám người quần chúng tinh thần sôi trào, có người muốn trèo lên xe cảnh sát, ý đồ chạy vào Huyện ủy, Thôi Ngọc Cường đích thân chỉ huy cảnh sát ngăn cản đám người, mắt thấy tình thế có dấu hiệu không thể khống chế.
133 Cổng huyện ủy huyện Khổng là hai phiến cửa sắt màu đen, nối liền với tường gạch vuông đỏ, dù là cửa sắt màu đen hay là tường gạch đỏ, nhiều năm không tu sửa, những chỗ mà nối lại với nhau thì sớm đã bị han rỉ và loang lổ.
134 Biết thiên mệnh là chỉ người đến năm mươi tuổi là nên thuận trời, biết mệnh. Sáu mươi tuổi mà thuận tai lai chỉ người đến một tuổi nhất định nào đó nên để mọi chuyện phải lọt tai, đừng có khăng khăng cho mình là đúng, đừng có hồ đồ thì sẽ không linh nghiệm, biết thiên mà thuận mệnh, nghe gió mà biện bão đó mới là cảnh giới của một người lớn tuổi trí tuệ.
135 Trong hồ lô Quan Doãn bán thuốc gì? Liễu Tinh Nhã cũng không cách nào hình dung được tâm trạng của mình. Hiện tại không phải lúc nói tới giao tình, cũng không phải trẻ con học làm người lớn.
136 Trần Mạt Lỵ vẫn hai tay chống nạnh, tư thế ngạo mạn, bộ dạng giống như không có ý định nhượng bộ. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Quan Doãn, dường như muốn dùng ánh mắt ép Quan Doãn lui lại.
137 Quách Vĩ Toàn hít thở sâu một hơi, trong nháy mắt ra một quyết định ảnh hưởng đến cả đời anh ta, anh ta trịnh trọng hỏi Tưởng Tuyết Tùng: - Bí thư Tưởng, tình hình hiện trường đã được khống chế, không phát sinh sự kiện xung đột quy mô lớn, thứ tự rành mạch, nguy cơ lập tức sẽ được giải trừ… - Hả? Giọng điệu của Tưởng Tuyết Tùng như là thoải mái lại gống như nghi vấn - Ai ra mặt giải quyết xong nguy cơ? - Quan Doãn.
138 Lý Dật Phong rốt cuộc không thể nhịn được nữa phải đại nghĩa diệt thân. Quan Doãn âm thầm gật đầu, Lý Dật Phong bước ra một bước này không dễ dàng, ít nhất nói rõ Lý Dật Phong đối với Tưởng Tuyết Tùng đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, thà rằng mạo hiểm đắc tội với Tưởng Tuyết Tùng cũng muốn hoàn toàn một gậy đánh chết Lý Vĩnh Xương, cũng là sự thất vọng hoàn toàn và vô cùng phẫn nộ của ông ta với Lý Vĩnh Xương.
139 Quan Doãn sau khi từ biệt Quách Vĩ Toàn thì trở về phòng thư ký. Thế cục huyện Khổng sắp định rồi, hắn chưa bao giờ tràn đầy hy vọng như bây giờ, Lý Vĩnh Xương tự gây oan nghiệt không thể sống, làm cho Lý Dật Phong không tiếc đoạn tuyệt với Tưởng Tuyết Tùng, cũng muốn đưa y vào chỗ chết, không biết lúc Lý Vĩnh Xương biết kết quả như thế này liệu có buồn phiền chết đi được không? Phỏng chừng sẽ không.
140 - Không có. Tường đã đổ mọi người lại đẩy thêm. Lý Vĩnh Xương đại thế đã mất, làm gì có ai nói hộ một câu tốt đẹp cho Vương Xa Quân. - Được, vấn đề Vương Xa Quân do Tinh Nhã xử lý.