21 Lúc này Quan Doãn còn không rõ mọi chuyện xảy ra ở Huyện ủy sẽ tạo thành ảnh hưởng như thể nào đối với tương lai của bản thân, hắn đang tràn đầy hào hứng cưỡi xe đạp, đi tới núi Bình Khâu.
22 Còn có củ lạc ngâm, dưa chuột chua ngọt, dưa muối mà Ông cụ Dung tự chế, Quan Doãn ăn được kinh khủng, trong gió núi lạnh phất phơ, tiếng gió xào xạt, gió thổi vào rừng, suối nước róc rách, viết thành một chữ “tuyệt” Trong khoảng thời gian ngắn, đều quên hết tất cả, mới biết chỗ tuyệt vời cao độ của một người sống một mình Nhưng mà Quan Doãn dù sao không thể so với Ông cụ Dung từng trải tang thương thế sự, hắn nhất thời lòng có chút cảm thán, tuy nhiên chỉ một lát là quên, sau khi ăn xong, rửa mặt ở dòng suối, lập tức tỉnh táo lại, thế sự hỗn loạn lại nhất thời nổi lên trong lòng.
23 Quan Doãn và ba người bạn, đứng xen lẫn trong quán bi-a, tất cả đều là sinh viên đứng đắn, sau tốt nghiệp đều phân phối tới các huyện các xã, thị trấn, hôm nay cố ý ở quán ở bi-a chơi bóng, một là vì hỏi thăm tình hình, hai là vì Quan Doãn.
24 - Tôi bị lộ để người khác nhìn thấy, liên quan gì đến anh? Sao anh lại có thể chịu thiệt nhỉ? Tôi lại chẳng phải là gì của anh! Ôn Lâm tiếp tục đấu khẩu với Quan Doãn, cô ta vội vàng gấp gáp đi tìm Quan Doãn, tìm thấy rồi, hình như lại có chẳng có chuyện gấp gì cả.
25 Lại thấy Ngõa Nhi, trên người dường như không ướt, chỉ có tóc bị nước mưa làm ướt, ngược lại càng hiển thị cô ta đáng yêu thuần khiến, cô ta chống nạnh tức giận với Vương Xa Quân, bộ dạng giống như một con hổ nhỏ đang tức giận.
26 Lãnh Phong lông mi hơi động, không nói gì. Ngõa Nhi lại mặc kệ, nói với Lỹ Vĩnh Xương - Bác làm gì dữ thế? Quan Doãn kéo Ngõa Nhi, đúng mực nói - Phó Bí thư Lý, tôi làm sai chỗ nào, ngài cứ việc phê bình.
27 Từ phòng thư ký đến văn phòng Lý Vĩnh Xương chỉ cách vài bước chân, Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân đi một mạch về phòng. Vào phòng, Lý Vĩnh Xương đột nhiên đóng cửa lại, "Loảng xoảng " một tiếng, tiếng kêu như sét đánh, y vịnh đầu, đau đến độ gương mặt vặn vẹo biến dạng: - Bắt Lưu Bảo Gia, chỉ cần Lưu Bảo Gia nói ra Quan Doãn là người sai khiến phía sau vụ đánh người, có thể làm Quan Doãn bị lỗi nặng! Phó phòng.
28 Ôn Lâm hoảng sợ: - Anh ta làm gì em hả? Trong ánh mắt đầy thâm ý liếc Quan Doãn một cái. Quan Doãn nghĩ thầm rằng, Ôn Lâm tức giận gì chứ, ánh mắt của cô rõ ràng là hoài nghi hắn động tay động chân với Ngõa Nhi, phụ nữ thật sự là tưởng tượng còn hơn nhiều so với nam nhân - Vương Xa Quân nói, anh Quan và chú Lãnh liên hợp đối phó ba em.
29 Quan Doãn không định nhúng tay vào dự án xây dựng đập nước sông Lưu Sa, hắn cũng đoán được Lãnh Phong nói câu này sợ là cũng có ý thử hắn, liền nói: - Chủ tịch huyện, tôi luôn đi theo bên cạnh ngài, làm tốt công việc của một nhân viên thông tin là được.
30 Hiện tại mới hiểu được, bài xích Quan Doãn rồi, người đó có ghi nhớ cái tốt của hắn còn là hai chuyện khác nhau, hắn chính là tự mình đánh cuộc con đường của mình, mất nhiều hơn được nha, con đường trên quan trường, có đôi khi thật sự là sương mù dày đặt, hơi chút không để ý là có khả năng bị lạc phương hướng.
31 Thành phố Hoàng Lương phía dưới có mười mấy quận huyện, mỗi quận huyện hàng năm phải đề cử cho vị trí Phó phòng đâu chỉ trên dưới một trăm người, Quan Doãn cực kỳ may mắn, vừa lên đến đã được lãnh đạo Thành ủy chú ý, xem ra, có người thật sự là đầu óc nhỏ nhen, cố tình gây khó cho Quan Doãn.
32 Ánh mắt Vương Xa Quân lóe lên: - Cậu, có phải bảo Tiền Ái Lâm bắt Lưu Bảo Gia trước hay không? - Bắt hay không nói sau, trước điều tra một chút Lưu Bảo Gia có sạch sẽ hay không đã.
33 Nhận hai mươi tệ cầm trong tay, để ở trước mặt, Quan Doãn trịnh trọng nói: - Được,anh đồng ý cho Ngõa Nhi góp vốn. Ôn Lâm thấy bộ dáng Quan Doãn không giống vui đùa, đột nhiên đồng ý để Ngõa Nhi góp vốn, đầu tiên là cả kinh, lập tức nghĩ ra gì đó, cũng từ trên người lấy ra ba mươi tệ, đưa đến trước mặt Quan Doãn: - Tôi ra ba mươi.
34 Quan Doãn chia tay Ôn Lâm, đi dọc theo tòa nhà huyện ủy trên con đường lát gạch xanh về phía ký túc xá, lúc này không gian yên tĩnh bao trùm toàn bộ tòa nhà huyện ủy, có tiếng côn trùng nào đó đang kêu vang, cây cối bên đường phát ra tiếng sàn sạt, trừ cái đó ra, chỉ còn lại tiếng bước chân của Quan Doãn.
35 Quan Doãn không chú ý tới sự khác thường của Ngõa Nhi, hắn thay Ngõa Nhi lấy cháo, cầm dưa muối, để cô ăn cháo trước, rồi đi giúp ông cụ Dung làm bánh nướng.
36 Quan Doãn tùy ý ăn mấy miếng cơm, đang muốn đi thì lại nghĩ đến một việc, nhỏ giọng hỏi ông cụ Dung: - Cháu đã quyết định nhận thầu núi Bình Khâu. Việc khai thác, phát triển núi Bình Khâu thật sự sẽ có triển vọng? - Đương nhiên sẽ có, cậu sao không nghĩ lại ai ở tại núi Bình Khâu? Một vị thần tiên.
37 - Làm sao vậy, Ôn Lâm? Quan Doãn trở lại chỗ ngồi của mình. Thấy cơn giận của Ôn Lâm vẫn còn, bộ ngực tức giận đến phập phồng. Cô bình thường không phải vừa mới quen biết Vương Xa Quân, và cô cũng không phải là người hay nổi giận.
38 Ôn Lâm nhìn Quan Doãn đầy thâm ý, không nói gì, xoay người bỏ đi. Bóng dáng của cô dưới ánh nắng sáng sớm sinh động như một bức tranh. Quan Doãn thu dọn báo chí và văn kiện trên bàn, đứng dậy đến văn phòng Lãnh Phong.
39 Vương Xa Quân bình thường ở huyện hơi kiêu một chút, nhưng xét trên tổng thể thì sự tình bên ngoài cũng không khó khăn lắm, có lễ tiết hay tranh cãi gì, y có khi cũng cười cười nói nói nhượng bộ, dù sao ở huyện ủy thể nào chẳng có lúc chạm mặt, ra khỏi huyện ủy thì cũng đều là bà con đồng hương, huyện Khổng quá nhỏ, chung quy vẫn tạo nên mối quan hệ, thông thường trừ khi việc lớn liên quan đến lợi ích, hễ có việc gì đều còn có chỗ để quay về.
40 Quế Hiểu Kiệt là người huyện Thủy Lưu thành phố Ngưu Thành, thành phố Ngưu Thành ở gần phía bắc thành phố Hoàng Lương, cùng với thành phố Hoàng Lương là một trong hai thành phố cấp 3 của tỉnh Yến.