1341 Nhạc Vũ nghe vậy lập tức nhướng mày nhìn lên, chỉ thấy quanh người Dao Trì thánh mẫu đang cuồn cuộn pháp lực, y phục không gió mà bay, bên thân hiện ra một kim bàn tam sắc, trong mắt xẹt qua điện mang.
1342 Mấy trăm tiên tu trong yến hội đều đồng loạt thở phào. Vừa rồi dưới kiếm áp của Nhạc Vũ, tất cả đều không dám thở mạnh, chỉ sợ gây động vị đại đế này, giờ đều nhao nhao nhìn về phía hắn, dù vẫn vài phần kiêng kị nhưng không còn sợ hãi, giọng mỉa mai, duy chỉ có mấy người vẫn hận rèn sắt không thành thép.
1343 Thông Thiên vừa dứt lời thì thân hình đã biến mất, chính là đến dứt khoát mà đi cũng không dây dưa. Sắc mặt Chuẩn Đề đồng dạng não nề, hơi thấu vẻ mất mát, trong lúc mơ hồ nghiến răng nghiến lợi.
1344 - Ngươi xác thực nên tạ trẫm! Nhạc Vũ nghe vậy khẽ gật đầu, không hề xấu hổ, cũng không hề có nửa phần ý khiêm tốn, còn về hận ý trong đó thì phảng phất không nghe, tiếp đó lại nhìn sang rất nhiều tiên tu đang tái mặt.
1345 - Hay mới vừa rồi là bệ hạ muốn xem vở kịch hay kia? Thật sự là phấn khích… Nhạc Vũ nghe vậy nhất thời lắc đầu, cười cười: - Làm sao có thể? Mới vừa rồi ta là người diễn trò, cũng không phải muốn xem cuộc vui.
1346 Cuối cùng chỉ còn lại Kim Linh thánh mẫu vẫn bình tĩnh thản nhiên, yên lặng không nói một lời. Nhưng Dao Trì thánh mẫu cũng không nghĩ buông tha cho nàng, ánh mắt lạnh lùng như độc xà, nói: - Có câu nói cởi chuông phải do người buộc chuông, bệ hạ nhà ta cùng Dương Hạo rơi xuống hoàn cảnh hôm nay, chí thân tương tàn, toàn bộ bởi vì Kim Linh ngươi.
1347 - Buồn cười buồn cười! Tam giáo chúng ta khổ tâm chuẩn bị kỹ càng, mưu đồ một phen, cuối cùng không ngờ gặp loại cục diện này… Đi về hướng Thông Minh Cung, Từ Hàng đạo nhân vẫn dùng hồn niệm quan chiếu phương hướng Nhạc Vũ rời đi.
1348 - Cần người tương trợ? Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhìn qua Tây Vương Mẫu, thoáng suy ngẫm liền hiểu ra. - Là Lý Trường Canh? - Đúng là người này! Tây Vương Mẫu gật nhẹ đầu, cười nói: - Nếu nói về người quen thuộc chư lộ binh mã Thiên Đình, không ai ngoài Thái Bạch Kim Tinh đã chưởng khống quyền to trong Thiên Đình tới bảy vạn năm hơn.
1349 - Thật không biết Thái Thanh đạo tổ tới tìm ta có chuyện gì? Xiển Tiệt nhị giáo tranh chấp, thượng ứng ý trời, không bàn cùng hợp với sát kiếp. Cũng không tạo nhiều tổn thương đối với hai vị sư đệ của ngài.
1350 Chỉ thấy hơn trăm ức vực ngoại thiên ma đang tấn công lên đỉnh núi. Trong đó có mười mấy đạo khí tức trong lúc mơ hồ đã lộ ra thực lực không thua gì La Hầu lúc trước, thậm chí còn vượt hơn! - Hồng Mông Thái Sơ Tổ Ma? Chân mày Nhạc Vũ nhíu lại, thân thể vẫn ngồi tĩnh tọa bên trong tẩm cung nhưng trong đôi mắt đã lóe lên hàn quang lạnh thấu xương.
1351 Ý niệm của Nhạc Vũ ẩn hiện vô số hình ảnh, cả đời hắn, hết thảy vui vẻ sung sướng, bi ai, ưu thương, thậm chí ngày đó bị thiên đạo nghiền áp giãy dụa, kháng cự cùng bất đắc dĩ, tựa như từng bức họa liên tục hiện lên trong đầu.
1352 Khi ý niệm của hắn cảm ứng được trên mặt Dương Hạo xẹt qua một tia mừng rỡ như điên, cơ hồ trong đôi mắt tử tịch chợt lộ ra vài phần mong chờ sáng rực, trong tay cầm đạo phù của Nhạc Vũ đánh tới, ánh mắt xuyên thủng hư không truy tầm theo sau, Nhạc Vũ mới mỉm cười thu hồi hồn niệm rời khỏi Ám Giới.
1353 - Tâm cơ của vị Thái Thanh Thánh Nhân này quả nhiên thật sâu a… Ánh mắt Nhạc Vũ trầm xuống, hắn có thể xác định trong ba quyển tâm kinh lưu lại chữ “Đạo” nhất định là xuất phát từ tay vị Thánh Nhân kia.
1354 Không dùng nội thị Nhạc Vũ vẫn có thể cảm giác được lực lượng vô biên vô hạn trong thân thể mình. Tựa như bên trong thân thể hắn đã tự thành hỗn độn, tự sinh thế giới.
1355 Đang dốc lòng suy tư, Cửu Hoa chợt nhướng mày nhìn về phía trên thấy chỗ Ly Sơn cũng có hơn ức vạn quang hoa bao lấy một nhân ảnh đột nhiên đằng không, đồng dạng quan sát thiên tế nhị nhật, biến huyễn tinh thần, chỉ là loáng thoáng thấy thần sắc người kia vô kinh vô hỉ, nhìn không ra biểu hiện.
1356 - Thiên Đế thay đổi triều đại sao? Thật sự là đau đầu. Trong Cực lạc thiên, Nhạc Vũ lộ vẻ mệt mỏi, cũng không vui vẻ quá nhiều. - Đây là ý định bức ta sao? Thiên mệnh đã hạ, nếu không thụ thiên mệnh ngược lại là tội trạng! Hắc.
1357 Hằng Sơn cách Thương Mộc sơn đồng dạng không xa, đi về phía nam ước chừng chỉ vài tỷ dặm là tới, Nhạc Vũ dứt khoát xuyên không mà đi, trực tiếp ra tay cưỡng ép đả thông ra một không đạo thời không, qua một lát đã tới.
1358 Huyết Văn đạo nhân tựa hồ là có chút lai lịch, Lục Áp ở bên lẳng lặng nhìn qua, tựa hồ nhớ ra điều gì ngưng mày nói: - Nghĩ ra người này cũng như Minh Hà,cùng xuất thân từ huyết hải, thần thông cực kỳ bất phàm, ngay cả Minh Hà cũng không làm được gì, sở trường tiềm tung nặc hành, từng được Đế Tuấn xếp vào một trong bảy mươi hai loại biến hóa địa sát! Nhạc Vũ nghe vậy cười cười, hắn há có thể không biết lai lịch Huyết Văn đạo nhân này nhưng đem thu vào là có tác dụng khác, bất quá việc này không cần nói rõ với mấy người Lục Áp: - Ta lĩnh thiên mệnh lúc này nếu không Phạt Thiên nhất định sẽ thành tội trạng.
1359 Sau khi kinh ngạc, Nữ Oa cảm giác lạnh toát, yêu nghiệt như vậy hỏi làm sao nàng có thể đấu qua? Nhất cử nhất động đều nằm trong lòng bàn tay của người này, mưu đồ mình khổ tâm bố cục trong mắt đối phương lại như chuyện cười.
1360 Dù hồn niệm đã tận lực kiềm chế, bất quá dưới sự cảm ứng của Nhạc Vũ vẫn bành trướng mãnh liệt khiến thần hồn của hắn trong mộc tuyệt chi địa tựa như một mảnh đảo hoang.