1381 Trong Diễn Thiên Châu, thời gian trôi qua đầy nhàm chán. Nhạc Vũ ngồi xếp bằng phía trên một ngọn núi, giống như có điều suy ngẫm nhìn về phía trước. Từ Côn Luân Kính trên đỉnh đầu chiếu ra vô số ánh sáng, tụ tập trước người, rõ ràng là vô số núi sông quy nạp vào bên trong.
1382 - Đã bắt đầu rồi hả? Nhìn Chiến Tuyết ở phía xa, ánh mắt b ình thản của Nhạc Vũ cuối cùng lộ ra vài phần mong đợi, đã cảm ứng được nàng chỉ cách Thái Thượng Kim Tiên nửa bước, tùy thời có thể vượt qua.
1383 Vào lúc Ngũ Hành phù trận nội ngoại hoàn toàn mới hoàn thành thì lập tức xuất hiện trong đan điền Nhạc Vũ, hạn chế toàn bộ các đoàn sắc khí như Hỗn Độn sơ khai.
1384 Liễu Nguyệt Như đứng giữa hư không, cơ hồ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn xảy ra trước mắt. Thời không nghịch chướng không chỉ bị vỡ ra, mà dưới chiêu kiếm thế dễ dàng vỡ tan hoàn toàn, phảng phất như thổi bụi không phí chút sức lực nào.
1385 Hắc sắc kiếm quang đem đầu Viên Hồng một kiếm chém rơi! Nhưng vẫn chưa dừng lại, kiếm quang vỡ bờ, thẳng xuyên vạn dặm thiên không, trảm kích lên vài món linh bảo vừa bắn tới.
1386 Vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn yên lặng nhìn về phương xa. Chỉ thấy bên trên Diệu Pháp Đại La Thiên, trong hư không bên dưới ánh trắng, một tòa cung điện cực lớn cơ hồ không chút dấu hiệu hiện ra.
1387 - Thiên có hai mặt trời, thương thiên lại phân làm hai, thủy hạn tai ương, long xà khởi lục… Trong miệng khẽ thì thầm, trong ánh mắt Dương Hạo cũng hiện ra một tia bất đắc dĩ.
1388 Trong lời nói cắn mạnh từng chữ, tựa như ngàn vàng, lại giống như thiên sấm, gợi ra dị tượng. Bên ngoài Tử Tiêu Cung lóe lên lôi quang, bên trong điện phủ đều là hồi âm vang vọng, thật lâu không dứt, thanh chấn khắp nơi.
1389 Những người ở đây đã tu hành vô số năm tháng, lòng kiên nhẫn rất tốt, cho dù người nhỏ tuổi nhất như Nhạc Vũ cũng đã bế quan tĩnh tu mười mấy vạn năm bên trong Diễn Thiên Châu, thời gian mấy canh giờ chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì vậy không ai để trong lòng.
1390 Nhìn thẳng tới trước mắt, tòa đạo cung khổng lồ huyền phù giữa không trung đã không còn thấy bóng dáng. Mấy vị Thánh Nhân đã sớm hiểu rõ thủ đoạn của Hồng Quân, giờ phút này cũng không lộ vẻ kinh dị, chỉ đưa mắt nhìn nhau, Thông Thiên giáo chủ sụp mắt, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn, “hắc” một tiếng bay đi.
1391 Bên trên Quan Tinh Thai, dùng thiên địa chung cực tinh diễm tế luyện suốt tám mươi mốt ngày. Bên trong đỉnh lô bỗng dưng tràn ra hương dược nồng nàn. Khi Nhạc Vũ mở ra đỉnh lô, lấy đan dược ra ngoài, khắp chung quanh tràn đầy thất thải khí vụ.
1392 Sau khi đóng lại đỉnh lô, Nhạc Vũ liên tục đánh ra pháp quyết, mỗi pháp quyết đều vô cùng huyền sảo thâm sâu. Bên trong đỉnh lô lập tức bừng lên từng đợt linh lực như vỡ bờ, cơ hồ muốn đem đỉnh lô trướng vỡ.
1393 Cửu Hoa Tán Nhân cười khổ, sau đó vẻ mặt mờ mịt dùng ngón tay chỉ vào ngọc tỉ minh đế bên hông mình, lắc đầu nói: - Nguyên Hoàng Bệ Hạ cho gọi, thần không thể không đến! Nhưng Cửu Hoa lại không biết, rút cuộc có chuyện gì.
1394 Vừa dừng lời, Nhạc Vũ lại híp mắt, nhìn mọi người đang lộ vẻ kinh ngạc. ---Tất cả tử kì đều cần trên Chân Tiên chấp chưởng! Ngoài ra có thể chiêu bộ hạ, dùng số lượng chu thiêntheo kì bày trận.
1395 Nhạc Vũ nhíu mày: - Là Hồng Quân? Nhạc Vũ lại trở nên âm trầm, nghe ngữ khí của Thông Thiên, tựa hồ cảnh giới tu vi của Thái Thượng Lão Quân cũng chưa từng đi vào.
1396 Trong Hồng Mông Hải cũng không phải một vùng đen kịt như ngoại giới nhìn thấy. Khi Nhạc Vũ bước vào, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là từng vùng ngũ sắc hỗn độn, sáng bóng chói mắt, tận mắt nhìn thấy những vạn vật mẫu khí, hợp thành từng thế giới Tiểu Thiên phun trào ra ngoài.
1397 Hỗn Độn Chung chỉ trong chớp mắt liền bao phủ thân ảnh của hai người bên trong. Sau đó toàn bộ thân chung co lại bằng hạt bụi, lơ lửng trong Hồng Mông Hải, cuốn động cùng với vòng xoáy ngũ sắc, Ngăn cách với ngoại giới, đồng thời để tránh ảnh hưởng đến Hồng Mông Hải, gắt gao phong bế hai người trong không gian của chung! Lúc này trước mắt Nhạc Vũ chỉ là một thế giới tinh quang vô cùng vô tận.
1398 - Ầm! Một sóng ý niệm mênh mông bất ngờ kéo tới, khiến cho Hỗn Độn Chung đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên. Mặc dù vừa rồi hóa thân của Hồng Quân có dấu hiệu suy bại, thần sắc cũng lạnh như băng, nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, một chút linh trí trong ánh mắt cũng hoàn toàn biến mất.
1399 Nếu bàn về cấp bậc, những khối không khí xám trắng kia, rõ ràng vẫn còn trên khí Hỗn Độn. Đó chính là khí của tạo hóa, là hình dạng nguyên thủy của tất cả vật chất.
1400 Ý niệm trùng kích của tàn hồn Bàn Cổ vẫn có cường độ giống như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu suy giảm. Bất quá Nhạc Vũ cũng đã có thể bình yên náu thân ở chỗ trước người trăm vạn trượng.