141 "Uy, có chuyện gì?" Thật ra nhiệm vụ lần này, Đàm Dật Trạch sớm không bị có trong danh sách. Hắn muốn đi, chẳng qua chỉ là muốn nhìn xem trong lòng vật nhỏ hắn chiếm bao nhiêu phần, cũng muốn nhìn một chút vật nhỏ có giữ hắn lại hay không?Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn là thất vọng, bởi vì hắn cuối cùng cũng không nghe được vật nhỏ lấy cớ giữ hắn lạiThật ra, Đàm Dật Trạch cô đơn nhiều năm, bản thân hắn cũng đã hình thành thói quen.
142 Cùng lúc đó, ở một bệnh viện khác, có một bác sĩ đem báo cáo đưa tới tay ột người phụ nữ tóc ngắn xinh đẹp"Cảm ơn bác sĩ Trương!"Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy báo cáo, sau đó chậm rãi mở ra"Kiểm tra này là tôi tự mình làm, cam đoan kết quả đúng một trăm phần trăm!" Trong lúc đưa cho Hoắc Tư Vũ báo cáo kết quả kia, nữ bác sĩ mặc áo dài trắng còn không quên nói một câu như vậy"Tốt lắm, làm phiền bác sĩ Trương rồi!" Nói xong lời này, người phụ nữ tóc ngắn mang theo báo cáo rời khỏi bệnh viện.
143 Nghĩ có thể như vậy, Đàm Dật Trạch liền cầm lấy điện thoại di động, ấn số trợ lý Tiểu Lưu"Đàm tham mưu trưởng xin chào. Xin cho hỏi có chuyện gì?" Vừa thấy được điện thoại của nhân vật này, đầu của Tiểu Lưu lại một trận đau nhức.
144 "Hề Nhi, sao còn chưa vào cửa?" Buổi chiều, Ân Thư Kỳ đưa Cố Niệm Hề đến bệnh viện thay thuốc, làm kiểm tra, lúc về nhà thấy Cố Niệm Hề vẫn đứng ở cửa"Mẹ, con muốn đi mua một số đồ!" Cô muốn mua sạc pin điện thoại"Con đứa nhỏ này, vừa mới nói sớm một chút, mẹ giúp con mua không phải tốt rồi sao! Con muốn mua cái gì, nói với mẹ, mẹ đi mua cho con!" Nói xong Ân Thư Kỳ chuẩn bị đi ra"Mẹ, không cần.
145 "Ăn cơm thôi!" Ân Thư Kỳ đặt nồi canh gà lên bàn ăn cơm rồi nói tiếp: "Mau, Hề Nhi mau dẫn Dật Trạch qua bên này. Canh gà này hôm nay đã hầm gần cả ngày.
146 Ban đêm, Cố Niệm Hề một mình đứng ở phía trước cửa sổGió đêm lạnh, thổi vào từ cửa sổ. Thổi bay mấy sợi tóc trên trán cô, nhưng lại thủy chung không thể thổi tiêu tan được nôn nóng trong lòngCô, dường như vẫn phát điên, muốn đến gặp người đàn ông kiaThật ra, hiện tại Đàm Dật Trạch đang ở phòng khách.
147 Thật ra, Cố Niệm Hề nói lời này đơn giản chỉ muốn đe dọa người nào đó. Lại thật không ngờ, cô nói lời kia, Đàm Dật Trạch thật sự buông ra. Mà tay của hắn cũng thành thực mà đưa ra khỏi áo của côSợ chọc giận người đàn ông nào đó, Cố Niệm Hề nhanh chóng ngồi dậy, đi nhanh tới hướng phòng của mình: "Lão già kia, anh cũng đã hạ sốt, em phải trở về phòng nghỉ ngơi!"Nói xong, cô gái vô tâm nào đó quả thật trốn vào trong phòng của mìnhMà Đàm Dật Trạch thấy bóng dáng cô rời xa, khóe miệng cũng vô lực khẽ độngKhông nghĩ tới, Đàm Dật Trạch từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi vật nhỏ.
148 "Việc này, nói như thế nào cũng là chuyện của tôi, nên làm như thế nào, không phiền Sở bí thư quan tâm" Nói lời này, ánh mắt của hắn lại dừng trên người Sở Đông Ly.
149 "Vật nhỏ, anh muốn em! Em không trả lời anh, coi như là đồng ý rồi nha!" Ôm ấp thân thể quen thuộc, Đàm Dật Trạch thuần thục hướng lên trên tìm kiếmChẳng qua, hắn biết tay Cố Niệm Hề bị thương.
150 Vừa mới tắm xong nên trên người Đàm Dật Trạch chỉ tùy ý quấn một cái khăn, vừa vặn che khuất được chỗ trọng yếuĐầu giường có ngọn đèn đang bật, ánh sáng dừng trên mặt hắn.
151 Tiểu An rất trắng, trên người mặc một bộ váy màu đen bó sát lại càng tăng thêm dáng người của cô. Vì để có thể đạt được mục đích, nên hôm nay có người tặng cho cô bộ váy đen ngắn đến cực điểm này.
152 Đàm tham mưu trưởng dựa người vào ghế sa lon, trên mặt vẫn mang vẻ hờn giận như trướcNhưng khi nhìn thấy cô gái bên cạnh đang cọ cọ vào người mình, hắn liền nhẹ giọng nói"Sao vậy?" Nhìn người đàn ông bên cạnh Cố Niệm Hề có chút ảo não.
153 "Nào, mình hôm nay thuận tiện giới thiệu cho cậu một số bạn tốt của mình!". Nói lời này, Trương Tiểu Cầm thành thục khoác vai Cố Niệm HềCó lẽ, Trương Tiểu Cầm không chú ý tới, khi khoác vai Cố Niệm Hề, mi tâm của cô khẽ nhíu lạiCố Niệm Hề từ trước đến nay không thích cùng người lạ tiếp xúcCho nên lúc Trương Tiểu Cầm khoác vai cô đi khắp ngõ ngách, Cố Niệm Hề liền không dấu vết cách xa cô ta một bước"Niệm Hề, đây là Vương phu nhân của siêu thị phía đông, còn vị này chính là.
154 Ban đêm, vừa mới kết thúc lễ kỷ niệm kết hôn. Về đến nhà Trần Đại Bảo liền một mình ngồi ở phòng khách. Buồn bức mở TV nên xem, trên TV đang phát tin tức về sự tích vinh quang của tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nướcTrần Đại Bảo vốn đối với chuyên mục quân sự không mấy quan tâm.
155 Ân Thư Kỳ thấy rõ ràng, người mà Đàm Dật Trạch đang tức giận chính là người phụ nữ mang kính râm đứng trước mặt kiaNhìn bộ dạng này, giống như là sư tử mẹ bảo hộ sư tử con không cho kẻ thù đến gần.
156 Ánh nằng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, gương mặt của Đàm Dật Trạch thoạt nhìn thâm sâu vài phần, đặc biệt cặp mắt đen cô yêu thích kia, lại có tia ảm đạm.
157 Đàm Dật Trạch mỗi lần thấy cô không mặc nhiều quần áo, liền giống như bị giẫm lên đuôi mèoHơn nữa, hắn mỗi ngày đều hầm táo đậu đỏ, tất cả những thứ này đều là bổ huyết.
158 Bữa cơm này, Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề vượt qua trong sự vui đùa ầm ĩMà Sở Đông Ly lại vô cùng thương tâm. Một bữa cơm thật vô vịHôm nay, Đàm Dật Trạch dường như muốn cố tình khiêu khích hắn.
159 "Tôi chỉ đến đây dự sinh nhật của bạn, anh đừng hiểu lầm! Còn có. . . Mau buông tay, tôi có việc phải đi!" Tô Du Du có kiêu ngạo của chính mình, mặc dù muốn khóc, nhưng cô cũng sẽ không để người khác thấy được giọt nước mắt của mìnhMà Lục Tử Thông đối với cô hiện tại tìm đủ mọi cách dây dưa, không khác là sát muối vào vết thương của cô.
160 Nhìn Cố Niệm Hề như vậy, yết hầu của Đàm tham mưu trưởng lần thứ hai chuyển động lên xuốngCố Niệm Hề là một cô gái chỉ cần khoác trên mình bộ quần áo bình thường cũng có thể khiến cho người ta điên cuồng.