501 Xuất chinh?Nghĩ đến ngày đó bọn họ lừa mình, không nghĩ tới chuyện này cũng không hoàn toàn là lời nói dối, thì ra hắn thật sự phải xuất chinh. Hiên, chàng nhất định là rất thất vọng đi, chàng cho rằng Lộ Nhi lừa chàng ư? Chàng cho rằng Lộ Nhi đang trêu đùa chàng sao?Nhưng Lộ Nhi không có, Lộ Nhi thật sự không có!Trong xe, lại khôi phục yên tĩnh, dọc theo đường đi Hướng Quân đối với nàng mặc dù lạnh lùng, nhưng cũng không làm khó Lộ Nhi, mười tám ngày sau, bọn họ rốt cục trở lại phủ thái tử Đại Hướng quốc.
502 Thật ra thì Hướng Quân cũng cực kỳ ân cần, mặc dù bình thường hắn rất lạnh lùng, nhưng. . . . . . Nhưng ở trên đường, vẫn luôn lo lắng đến cảm thụ của nàng.
503 Tắm, cuối cùng cũng không ngâm quá lâu, theo đôi tay khéo léo vuốt ve, Lộ Nhi rất nhanh đã buồn ngủ. Bởi vì nàng ngủ rất sâu, Tiểu Mê bọn họ không đánh thức nàng, đợi nàng ngủ đủ, đã là hoàng hôn hôm sau.
504 Thái y cũng xem qua, chưa tới chừng mười ngày nương nương sẽ sinh, trong phủ cũng tìm bà đỡ, bà vú rồi, y phục cho hài tử cái gì cũng đều chuẩn bị xong.
505 Hướng Quân nhếch mày, là nên đi qua nói một tiếng, trở lại liền bận rộn bốn năm ngày, công sự cần xử lý ngập đầu, hắn cũng chưa tới thỉnh an mẫu hậu?Trong cung điện hoa lệ, hoa mai lượn lờ, Hướng Quân một thân bạch y giống như ánh mặt trời chiếu vào.
506 Nhìn Hiên Vương liều mạng giết người, mấy thuộc hạ trung thành tận tâm, bất an tiến lên khuyên nhủ, Hiên Vương trầm mặt, lạnh lùng nói:“Ta có cân nhắc !”Có lúc, hắn thật không biết, tại sao mình lại sống trên cõi đời này, Lộ Nhi không phải là Lộ Nhi, hài tử cũng không phải là hài tử của hắn.
507 Ta tấn công địch phòng thủ, bên này vốn không có bao nhiêu phần thắng!Mà duới tình huống này, cũng rất khó khăn khi nghĩ chiến lược!Hiên Vương dũng mãnh, bên này tinh thần quá cao, công thành tiến hành cực kỳ thuận lợi, sẽ nhanh chóng lên tường thành, bỗng nhiên trận tên như mưa bắn tới.
508 Lộ Nhi đi cũng sáu bảy ngày rồi, Hiên Vương lại tới biên cương!Ngày đêm thần tốc, không chút dễ dàng chạy tới nơi này, lại không nghĩ rằng vừa đúng lúc cứu Hiên Vương một mạng!Hắn là vì Lộ Nhi mới làm như thế.
509 Hắn cũng chỉ là người ngoài, nhưng hắn tin tưởng Lộ Nhi, mà Hiên Vương, là phu quân của Lộ Nhi, không nghĩ tới hắn ta không tin Lộ Nhi?“Sự thật như thế, ngươi cho rằng ta nguyện ý tin tưởng sao?”Hiên Vương vội đến mù quáng, vì Lộ Nhi, đêm hôm khuya khoắt hắn vào cung gặp hoàng huynh, mất sức chín trâu hai hổ thuyết phục hoàng huynh, nhưng đến cuối cùng thì sao?Hắn tin tưởng nàng, toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng lại lừa hắn, bị nàng lừa gạt xoay như chong chóng!“Sự thật, chuyện gì là thật? Mắt thấy cũng không nhất định là thật.
510 Lúc ấy ba người các nàng cùng nhau đi vào, công chúa là người Hướng Quân, mà Hoàng thái hậu, rất tự nhiên là người bên bọn họ. Bọn họ đều cho rằng như vậy, bởi vì hắn hiểu, mặc dù Hoàng thái hậu không thích Lộ Nhi, nhưng đối với hài tử trong bụng Lộ Nhi, bà cũng sẽ có mấy phần yêu thích.
511 Nữ nhân kia mất tích, hắn không nên luôn tìm kiếm nàng như vậy, bởi vì đối với hắn mà nói, người nào mang hài tử của hắn cũng giống nhau mà thôi. Hiên Vương, chuyện này, cũng không đơn thuần, có lẽ là trên người Lộ Châu có bí mật, cũng có lẽ là đứa bé này, có chuyện xưa gì.
512 “Tốt lắm, nhưng, Lộ Nhi hiện tại. . . . . . ”Cô Ưng hạ thấp giọng, cùng Hiên Vương thương lượng thật lâu, hiện tại hắn tuyệt đối không hối hận đem hai Huyết ngọc hoàn cho Lộ Nhi, nếu như không phải là đan dược kia hộ thân, Lộ Nhi cùng hài tử, chỉ sợ sớm đã.
513 Nàng nhớ rằng hắn không phải là một thái tử sao? Thái tử, không phải là hoàng thượng nha?Nhưng loại vàng óng ánh này, không phải là chỉ có hoàng thượng mới có thể dùng khoa trương như vậy sao?Trên ghế ngồi cao lớn, hắn ngồi uy phong lẫm liệt, một thân y phục màu trắng, ở trong nơi toàn màu vàng, cũng không có vẻ bất ngờ, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất là hài hòa!Hắn một thân lạnh nhạt, dường như màu vàng trời sinh là thuộc về loại lạnh như băng này!Hắn cúi thấp đầu, không biết đang nhìn cái gì.
514 “Nên nói, ta đều đã nói qua, nhưng ngài cũng không tin tưởng. Thái tử, ngài nói xem ta có cần phải nói nữa không?”“Thái tử”, hai chữ cắn vô cùng nặng, Hướng Quân không vui nhăn mày, theo thói quen nàng gọi hắn là “Hướng Quân”, giờ lại gọi “Thái tử” , hắn cảm thấy có chút không thích ứng!Dù sao, hai chữ “Hướng Quân”, người dám gọi cũng không nhiều lắm.
515 Có loại người, thật rất kỳ quái, hắn rõ ràng là đang cười, nhưng đáy mắt, lại vẫn có một mảnh lạnh như băng!Mà Hướng Quân, chính là như thế. “Lộ Châu, hài tử gần đây tốt không?”Mắt lạnh liếc về phía bụng Lộ Nhi, thân thể nàng chợt run lên, đáy mắt thoáng qua một tia khẩn trương.
516 Mặc dù, không biết Hiên Vương bây giờ có thừa nhận lần bái đường đó hay không. . . . . . “Tự trọng? Nàng là nữ nhân của Hướng Quân ta, ta Hướng Quân muốn chạm vào nữ nhân của mình, chẳng lẽ cũng cần tự trọng sao?”Hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài lạnh như băng chợt dùng sức, bóp cằm Lộ Nhi làm nàng thật đau.
517 Lộ Nhi biết, Hướng Quân nói gặp người, không phải là đơn giản là gặp mà thôi!Hắn muốn làm cái gì?Gặp người nào? Cha mẹ, họ hàng của Lộ Châu?Hoặc là, là người rất quan trọng đối với Lộ Châu?Muốn cự tuyệt, nhưng Lộ Nhi rõ ràng hơn ai hết, hiện tại nàng không có quyền cự tuyệt!Hướng Quân làm việc từ trước đến giờ đều là như thế, ngang ngược và quyết đoán!Không nên cãi lời!Tứ công công đi theo, tay Lộ Nhi căng thẳng, cúi đầu vừa nhìn, là một bàn tay trắng nõn lắm lấy tay mình——Đó là Hướng Quân, xúc giác lạnh như băng nhắc nhở nàng, muốn rút ra!Nhưng nỗ lực mấy lần, kết quả chính là hắn càng nắm chặt hơn, tay Lộ Nhi đau hơn!“Đau.
518 Trên tay đau xót, giương mắt thấy gương mặt không vui của hắn:“Đi. . . . . . ”Hắn rất ít lời, giống như vẫn luôn là như thế. Lộ Nhi cũng không bận tâm đến việc có nói cám ơn hay không, nàng xin lỗi cười cười, vội vàng đi theo.
519 Mang nàng tới đây rốt cuộc có đúng hay không?Hắn không xác định, nhưng bây giờ trong lòng rất khó chịu, không đành lòng!Nhưng Ngu Cơ. . . . . . Nghĩ đến nữ nhân kia, tâm mềm nhũn lại một lần nữa cứng rắn!Hắn không thể mềm lòng, hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu!Rất muốn thấy vẻ mặt của nàng ta, nữ nhân kia!Lộ Nhi không ngẩng đầu nhìn Hướng Quân, tự nhiên cũng không biết Hướng Quân suy nghĩ gì.
520 Loảng xoảng leng keng, rất là dễ nghe!Lộ Nhi đứng ở sau lưng Hướng Quân, nàng không hiểu vì sao nàng ta sợ, nhưng nhà tù âm u này, vây khốn một nữ nhân, trong lòng cảm thấy Hướng Quân có chút tàn nhẫn!“A.