461 Ô ô, khi nhìn đám người ở dưới đất, làm sao nàng lại không có cảm giác được mình đang đứng ở chỗ nguy hiểm như vậy chứ?Không phải là nàng cũng quá ngốc hay sao?“Nàng sợ?”Trong trí nhớ, Lộ Châu cho tới bây giờ chưa từng lộ vẻ như vậy.
462 Lộ Nhi đỏ mặt, cái khăn che mặt hắn đã bỏ xuống, mặc dù vừa nãy chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng Lộ Nhi vẫn thấy diện mạo của hắn so với tranh vẽ của Cô Ưng còn phải đẹp hơn mấy phần.
463 Lộ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, người này có bệnh sao?Vừa nãy cứ nhìn nàng như vậy, ánh mắt sắc bén như ưng, Lộ Nhi cũng khẩn trương muốn chết, nhưng hắn lại đột nhiên cầm đũa gắp thức ăn!“Ừm.
464 Lộ Nhi bất đắc dĩ trở lại, không hiểu hỏi:“Lộ Châu nào?”Khóe miệng Hướng Quân nhếch lên, hai mắt cười mà như không cười nhìn chằm chằm Lộ Nhi:“Nàng thử nói xem? Ta thấy nàng cũng không phải là hoàn toàn quên hết, tự mình nghĩ.
465 Ánh mắt lạnh lẽo, Hướng Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Nhi, hắn là ai chứ?Hắn là người biết nhìn, vô cùng thông minh, ngay cả nữ nhân của mình đều không biết?Chuyện cười, chuyện cười thiên hạ!“Nhưng, Hướng Quân, tôi thật sự không biết anh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp anh.
466 Nhưng nguyện vọng của Lộ Nhi không được đáp ứng, Hướng Quân rất nhanh liền ngừng cười, hai mắt hắn đột nhiên phiếm hồng, nhìn chằm chằm bụng Lộ Nhi, cười lạnh nói:“Vậy hài tử thì sao? Cũng không phải sẽ là của Hiên Vương chứ?”Lộ Nhi vội vàng gật đầu, giống như gà con mổ thóc, nàng vội vàng nói:“Đúng vậy, đúng vậy, đây là hài tử của Hiên Vương, hài tử của tôi và Hiên Vương.
467 Đúng vậy, vì đứa nhỏ trong bụng, nàng thật sự không thể náo loạn. . . . . . Nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ bị giam ở đây?Trở lại trước giường, Lộ Nhi nằm xuống, hồi tưởng lại mọi chuyện hôm nay, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng.
468 Nàng nên làm gì bây giờ? Hiên Vương, chàng phải tin tưởng Lộ Nhi, nhanh đến tìm Lộ Nhi đi. . . . . . Hiện tại, người duy nhất nàng có thể dựa vào, chính là Hiên Vương!————Lộ Nhi mất tích!Trở lại trong phủ, không cảm giác được hơi thở quen thuộc, {ám vệ} Ngạo Vũ Các không hề thấy một ai.
469 Trong cung, người thích nàng ta cũng chỉ có Hoàng thái hậu, Hiên Vương trực tiếp đến chỗ của Hoàng thái hậu tìm nàng ta. Nhìn công chúa tươi cười như hoa, mắt phượng nguy hiểm híp lại.
470 “Hiên nhi, con buông tay, buông công chúa ra! Không nên kích động, không thể. . . . . . ”Thấy tay Hiên Vương đột nhiên áp đến cổ công chúa, nhi tử của bà, võ công rất cao, nếu không cẩn thận, thật sự có thể.
471 “Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . . ”Mày kiếm Hiên Vương lại nhíu, không biết sao? Không biết, được!Hừ, hắn không lên tiếng, lại chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh công chúa, ánh mắt dường như nhìn thẳng vào mắt nàng ta:“Không biết sao? Công chúa, những lời này, tốt nhất nghĩ kỹ rồi hãy nói.
472 Trong mắt Hoàng thái hậu mang theo ý không đành lòng, bà vừa muốn mở miệng khuyên nhủ, Hiên Vương chợt quay đầu, mặt hiếu thuận hỏi:“Mẫu hậu, người cũng không muốn tôn tử yêu của mình xảy ra chuyện gì!”Một câu nói, chặn lại lời nói của Hoàng thái hậu, bà không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ, dù sao công chúa đau đến nỗi nói không ra lời.
473 Trong phòng không có người khác, thậm chí ngay cả chưởng quỹ, tiểu nhị cũng không biết đi về đâu. Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, bạch y nam tử quay đầu, hướng về phía cửa nhìn lại, trên gương mặt tuyệt mỹ, lộ ra mỉm cười ——Hiên Vương, là hắn coi thường hắn ta, so với dự đoán của mình hắn ta trầm ổn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
474 Đây là chuyện riêng, nhưng cũng vô cùng có khả năng chính là chính sự khiến Hướng Quân tới đây!Rượu qua ba lần, quan sát đại sảnh đơn sơ và vắng vẻ một lần, Hướng Quân chợt cười nói:“Hiên Vương, Hướng Quân có một chuyện xưa, muốn nói cho Hiên Vương nghe, không biết Hiên Vương có hứng thú hay không?”Hiên Vương nhăn mày, trong lòng chợt có chút hốt hoảng, hắn biết Hướng Quân muốn nói gì, nhưng ——Hắn phải nghe sao?“Hiên Vương có thể cũng biết, muốn ngồi vào chỗ thái của Đại Hướng quốc, một trong những điều kiện tất yếu là phải có con nối dõi, mà con nối dõi, rất có thể chính là vị thái tử kế tiếp!Cho nên, thái tử các triều đại vội vàng muốn có hài tử, nhưng lại không thể tùy tùy tiện tiện.
475 Lúc ấy ta rất tức giận, rất tức giận, nhưng nàng mang thai, không thể chịu phạt, liền cấm túc nàng, nhưng vào ngày thứ ba, nàng lại mất tích, nghe nói là cùng người bỏ trốn, ta nổi giận, lặng lẽ phái người tìm nàng, tìm một tháng, cũng không có tin tức.
476 “Hiên Vương, khi nhận được tin này, ta cũng không thể tin được, nhưng Lộ Nhi chính là Lộ Châu, các nàng chẳng những diện mạo giống nhau, ngay cả hài tử trong bụng cũng phù hợp, ngài nói nàng không phải là Lộ Châu, cõi đời này, sẽ có chuyện trùng hợp như thế sao?”Hướng Quân bưng rượu lên, như ánh mắt như ánh sao nhìn chằm chằm rượu trắng trong chén.
477 Hiên Vương nhếch mày, bọn họ chưa từng giao đấu, nhưng Hướng Quân cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!“Hiên Vương, chuyện này, ta vốn có thể trực tiếp mang nàng rời đi ngay trong hôn lễ, nhưng đây cũng không phải là chuyện gì tốt, ta không muốn đem chuyện bé xé ra to, càng không muốn đả thương Lộ Châu cùng hài tử trong bụng nàng.
478 Nhẹ nhàng đặt Lộ Nhi xuống, trên mặt toát ra ý không vui mừng:“Nàng ngốc ư! Bọn họ nói ta xuất chinh nàng cũng tin? Cho dù là thật, nàng cái bụng bự đi ra ngoài làm gì? Sẽ không sợ ra ngoài lộn xộn xảy ra chuyện gì sao? Còn có, nếu như ta thật sự phải đi, cũng sẽ để cho quản gia thông báo với nàng, quản gia tìm nàng không? Còn có mới vừa rồi, nàng nhìn mình xem, giầy cũng không đi, cứ như vậy đi xuống, không sợ thân thể cảm lạnh.
479 Nghĩ đến vừa nãy mình quá lỗ mãng, Lộ Nhi không nhịn được lúng túng cười một tiếng, nhưng đi chân trần thật đau a!“Vừa rồi ngã ở đâu? Chỗ nào đau?”Hiên Vương thở dài, Lộ Nhi vốn là một người tương đối chững chạc, nhưng đó cũng là ở dưới tình huống bình thường, một khi vội vàng lại không tránh được nôn nóng.
480 Nhưng Hiên Vương, lại làm được!Không do dự, không khó xử, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhăn một cái mà vẫn làm!Tại sao?Tình cảm trong mấy tháng, thật sự có thể sâu đậm đến thế sao?Hay là nói, ngay từ đầu Vương gia đã yêu Lộ Nhi, giống như hắn ta đã nói, ở trước kia rất lâu, bọn họ đã quen biết?Chẳng qua là, hắn và hắn ta, cũng là vì bảo vệ nữ nhân mình yêu, cho nên mới tiêu hủy tất cả tư liệu về nàng?Nhưng là.