401 Lần đầu tiên gặp mặt, đối với Lộ Nhi, Điệp phu nhân có hận ý rất sâu, sau đó nàng cũng không gặp lại Điệp phu nhân nữa, có lẽ là do phu nhân cố ý, phu nhân cũng không muốn nhìn thấy mình!“Ta muốn nói chuyện riêng với cô một chút.
402 Điệp phu nhân thở dài:“Thật ra thì khi hai người tới, ta đều đứng phía trong nghe, chỉ là không ra ngoài. Những chuyện cô nói, ta cũng biết. Sáng sớm hôm nay, ta nghe nói, Hiên Vương đã gặp Hoàng thái hậu nói muốn cùng cô thành hôn, muốn lấy cô làm Vương phi.
403 “Thế nào? Không tin phải không? Khánh là do ta sinh ra, là ta nuôi lớn. Hài tử của ta, ta hiểu rõ hơn người khác. Lộ Nhi, hắn cho tới bây giờ chưa từng đối xử với một nữ nhân như vậy.
404 Nàng không thể trơ mắt nhìn nhi tử là niềm tự hào của mình thành một phế nhân như vậy!Hắn đã tỉnh, nhưng vẻ mặt đờ đẫn, giống như người nào đó, chuyện gì cũng được hắn để vào mắt!Hắn chán nản như vậy, làm sao có thể cố gắng phấn chấn, chủ động phối hợp với trị liệu của thái y chứ?“Ta.
405 Mồ hôi, chuyện này làm sao sẽ cùng lương tâm ở chung một chỗ? Nàng cũng chưa trực tiếp cự tuyệt a?Nhưng nàng cũng không thể đồng ý!Lộ Nhi cảm giác, nếu như mình thật sự đồng ý, kéo dài hôn sự lần này, vậy nàng cùng Hiên Vương về sau vĩnh viễn không thể nào ở cùng một chỗ.
406 Hoàng thượng, cũng nghe thấy được chứ? Mặc dù vừa rồi hắn nói điều hiển nhiên, nhưng nếu quả thật Hiên Vương tìm nàng, đã có Tiểu Tuệ ở bên ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không mù quáng như vậy.
407 “Ha ha, giống như ngài suy nghĩ, chính là ý cổ đại đó. Hoàng thượng, ngài tin vào kiếp trước kiếp này sao?”Không cẩn thận nói lộ ra miệng, Lộ Nhi vốn định nói bừa, nhưng ở trước mặt một Hoàng thượng thông minh, nói láo là cách làm không lý trí nhất.
408 “Ta. . . . . . Đến lúc đó hãy nói! Ta vẫn luôn tin tưởng, xe tới trước núi tất có đường, ta không phải là người luôn nhìn xa, vẫn là đi một bước nhìn một bước, tương đối thực tế!”“Ha ha, cô không cần nhìn quá xa, bên cạnh cô đã có đệ ấy nhìn giúp cô.
409 “Vương gia, ngài biết không? Từ thái y đã nói, chỉ cần ngài tích cực phối hợp trị liệu, ngài rất nhanh sẽ khỏi hẳn. . . . . . Thấy ngài như vậy, Lộ Nhi thật muốn ban đầu người bị thương sẽ là ta.
410 Lần nữa nhắm mắt lại, nhưng mấy chữ cuối cùng lại giống như lưỡi dao sắc bén, từng đao từng đao cắt đến trên người Lộ Nhi. Nàng thật là ác độc, Khánh Vương nói với nàng như vậy!Nàng thật sự rất ác sao?Nàng chỉ là có người yêu của mình, muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ!Như vậy có lỗi sao? Người người đều có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình, chẳng lẽ nàng cũng chưa từng có quyền lợi này sao?Trở về trên xe, Lộ Nhi luôn luôn suy nghĩ vấn đề này, Hiên Vương cũng không hỏi Lộ Nhi, hắn đang ở bên ngoài, nàng cùng Khánh Vương có thể lừa mình dối người tưởng rằng hắn không nghe thấy, nhưng là.
411 Nghĩ đến lời nói cách đây không lâu của Hiên Vương, Lộ Nhi ôn nhu cười một tiếng, bỏ trốn ư, thật nhiều kích thích, chỉ tiếc, chưa dùng tới. . . . . .
412 Lộ Nhi thở dài, công chúa này a, trước đây không lâu không phải là nghĩ muốn gả cho Hiên Vương sao? Tại sao trong nháy mắt có thể bình tĩnh chúc phúc mình như vậy ?Có cái gì không đúng, quá mức không bình thường!“Lộ Nhi, thật ra thì, các ngươi làm như vậy cũng vô dụng, cô cùng hắn, sẽ không có kết quả, các ngươi cũng tuyệt đối không thể nào ở chung một chỗ.
413 Lộ Nhi muốn đáp ứng lập tức, nhưng lại cảm thấy có thể sẽ có quỷ kế gì, chần chừ một chút, công chúa lại khiêu khích nói:“Thế nào, không dám sao?”Giọng nói như vậy, khích tướng chiếm đa số, Lộ Nhi nhăn mày, được rồi, ta lại muốn xem thử, rốt cuộc cô muốn giở trò quỷ gì?“Có cái gì không dám? Công chúa, cá cược này, ta đáp ứng.
414 Không nói cho Hiên Vương, cũng là có đầu óc. Nhưng đâu có sao?Thời khắc đặc biệt sẽ phải có thủ đoạn đặc biệt, cũng có thể đáp ứng nàng ta, không sao!“Có thể, ta đáp ứng với cô, sẽ không nói với Vương gia!”Nghe được bảo đảm của Lộ Nhi, công chúa hài lòng rời đi, nàng tin tưởng Lộ Nhi không phải là một người nói không giữ lời!Nhìn bóng lưng yểu điệu đi xa rồi biến mất, Lộ Nhi nghiền ngẫm cười:Không phải là không được nói với Vương gia sao? Chuyện nhỏ, nàng không nói là được!Công chúa không phải là một người từ bỏ dễ dàng như vậy, nàng biết kiêu ngạo, tự ái của nàng ta, khi nàng ta quyết định tới đây cũng đã biểu lộ rõ ràng quyết tâm của nàng ta!Mặc dù, Hiên Vương thậm chí còn không nhìn công chúa một cái, nhưng người ngoài biết sẽ nói thế nào?Nếu như nàng ta cứ chán nản rời đi như vậy, danh tiếng của nàng ta? Kiêu ngạo của nàng ta thì sao ?Mà vừa rồi, công chúa nói sẽ không dùng thủ đoạn gì, nhưng tự tin như vậy, nhất định công chúa sẽ có đòn sát thủ ắt thắng!Đòn sát thủ này đối với mình tất nhiên sẽ là một kích trí mệnh, nàng cũng tự tin không có một sơ hở nào, nhưng.
415 Cũng không còn đại sự gì chứ? Nhìn dáng vẻ Tiểu Tuệ ấp a ấp úng, Lộ Nhi chợt phân phó nói. “Phu nhân. . . . . . Được rồi. . . . . . ”Phải biết, phu nhân là lần đầu tiên chủ động tìm Chu quản gia, Tiểu Tuệ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời.
416 Chuyện thuận lợi ngoài ý muốn, Từ thái y thậm chí cũng không hỏi nguyên nhân mà đáp ứng nguyện vọng của Lộ Nhi. Bên kia là nhà mẹ đẻ của nàng, chuẩn bị đồ thành thân cũng rất bình thường, mà Lộ Nhi về nhà mẹ đẻ, Hiên Vương không yên lòng cùng đi đến lại càng không có ai hoài nghi.
417 Lộ Nhi tự tin cười, chuyện cũng đến nước này rồi, nếu như không thắng được, đó chính là vận khí của nàng quá xấu, mà nàng cùng Hiên Vương, có lẽ thật sự không có duyên phận gì.
418 “Không biết, nếu như ta thật sự thua, ta cũng không có nói rằng nhất định phải buộc chàng cưới nàng ta. Chàng có thể không lập gia đình! Huống chi, Hiên, ta có cách, chúng ta có thể thắng dễ dàng!”Lộ Nhi tự tin cười, Hiên Vương tò mò nháy mắt mấy cái, không hiểu hỏi:“Cách gì?”Lộ Nhi cười nhạt, hai tay vòng qua cổ hắn, môi đỏ mọng tiến tới bên tai của hắn, thấp giọng nói:“Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương [1], chúng ta có thể tiền trảm hậu tấu!”Hiên Vương lầm bầm, trong mắt vẫn có chút khó hiểu, Lộ Nhi lẩm bẩm trách cứ gõ đầu hắn một cái:“Hiên Vương, chúng ta đến chỗ nghĩa phụ của ta.
419 Hiên Vương không vui nhìn về phía cửa, bên trong phòng hai người nói chuyện rất tốt, không khí rất tốt, lại bị người cắt đứt, hi vọng quản gia thật sự có chuyện.
420 Lộ Nhi ngẩng đầu lên, nàng có lúc cũng cảm thấy, mình lý trí đến đáng sợ!Cũng ích kỷ đến đáng sợ. “Lộ Nhi, không phải như vậy. Nàng không sai, tình yêu của chúng ta không có tội.