101 Nơi đám người tiến hành lao động là một khu vực hoang vu.
Để tiện cho làm việc, Trần Dương sớm đã căn dặn Khí Linh tuỳ thời tạo ra một khu trại nhỏ cho đám người phạm nhân ăn ngủ lại đó để tiện lao động.
102 - Nha đầu này, lại tác oai tác oái đến bộ dáng này.
Trong lúc Hoàng Na đang vui vẻ cưỡi sói thì bỗng bên tai vang lên thanh âm trêu chọc.
- Ai, ai lấp ló đó, có biết lão nương là.
103 Quyển 2 - Tu tiên giới Phong Vân
- ---
Hoàng Liên Sơn Mạch là dãy núi trải dài liên miên bao quanh gần như toàn bộ phía nam của Việt Châu, kéo dài mấy nghìn dặm, sương khói chập chùng, rừng hoang nước độc, dã thú thành bầy, độc xà thành nhóm, vô cùng thần bí.
104 Đan được của Vương Thanh cũng không biết bào chế từ thứ gì mà quả thật có công hiệu mạnh mẽ, chỉ trong nửa ngày thì Trần Dương đã cảm thấy khôi phục một phần sức lực, mà vết thương ngoài da cũng bắt đầu kéo da non, hết sức thần kỳ.
105 Đám người tham gia khảo hạch phải đến ba ngày mới xem như tan hết.
Cứ cuối mỗi ngày, lại có một nhóm quản sự mới đến thay đổi và dẫn những người đạt được tư cách đi vào làm thủ tục nhập môn.
106 - Đại ca, hay là ta nhận ngươi làm anh ruột, ngươi nhận dùm ta cái danh nghạch này có được hay không?
Trần Dương trong lòng kêu gào.
Đáng tiếc, vẻ mặt của hắn càng làm cho thanh niên thêm cảm động, sống chết cũng quyết chối từ.
107 Chưởng môn Phạm La vuốt vuốt chòm râu nhìn Cao Bác:
- Sự việc khảo hạch ra Đoàn sư điệt là như thế nào?
Cao Bác nghe vậy thì biết cơ hội của mình đã tới, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện một phen.
108 Nửa ngày sau, cánh cửa phòng Trần Dương đột nhiên mở ra, một thanh niên dáng vẻ có chút mệt mỏi phong trần đi vào.
Người này dáng vẻ cao lớn, tóc ngắn, trên người mặc đồng phục màu xám đã ướt đẫm mồ hôi.
109 Một lát sau, Trần Dương ung dung mang theo lệnh bài rời đi.
Còn về phần Phùng quản sự thì từ nay sẽ dành thời gian đa số cho việc cuốc đất, đào đá, trồng rau.
110 Kha Bái Bái thấy bộ dáng của Trần Dương thì lắc nhẹ đầu, vẻ mặt xem thường.
‘Cả việc dùng túi trữ vật cũng chậm chạp như vậy, ngộ tính quá kém, cả đời này cũng đừng mong tiến xa.
111 Cứ cách năm năm một lần, ngoại môn lại một hồi lao xao nhốn nháo vì những tân môn đệ tử.
Tất nhiên, sau ba tháng làm quen thì khắp nơi lại trở về vẻ yên tĩnh thường ngày.
112 Lời của Trần Dương nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, mà nét mặt của hắn thuỷ chung cũng không nhìn ra vẻ tức giận hay sinh khí gì.
Nhưng rơi vào tai hai người lại chẳng khác nào thiên lôi giáng xuống.
113 Trần Dương cẩn thận cầm một cái ngọc giản đưa cho Giản Sâm rồi nói:
- Cái nhiệm vụ này ta cảm thấy thích hợp. Xin Giản sư huynh giúp ta nhận nhiệm vụ này đi!
Giản Sâm nghe vậy liền mỉm cười tiếp lấy ngọc giản xem xét.
114 Tề lão sau khi kiểm tra Trần Dương một chút liền cảm thấy an tâm, bèn dẫn Trần Dương đi một vòng khu dược viên, vừa đi vừa nói ra một số điểm cần chú ý.
115 Vừa rồi khi thi triển, Trần Dương có chú ý thấy như có bốn đạo kiếm ảnh cùng nhau công kích, phát ra kiếm khí công kích chung quanh.
Điều này chứng tỏ Trần Dương khổ luyện hai mươi năm qua cũng mới đạt được bốn thành hoả hầu của đệ nhất chiêu này.
116 Trần Dương nghe lời nói của Thẩm Lan thì chợt hiểu ra, bèn nói:
- Nếu vậy hôm nay sư tỷ đến đây là có chuyện gì cần ta ra sức?
- Không dám, lần này ta đến là vì muốn nhờ Trần sư huynh giúp một chuyện.
117 Trần Dương sau khi ra đến cổng sơn môn thì triển khai thân pháp chạy đi.
Nửa ngày sau, Trần Dương dừng lại ở một sơn cốc hoang vắng rồi thay một bộ bạch y, nhìn không ra là đệ tử của Nam Nhạc Phái nữa.
118 Trong ánh mắt kinh hãi của gã họ Bạch, lão hổ chỉ dùng móng vuốt đánh qua một cái liền chặn đứng mũi tên của hắn, hơn nữa còn gầm gừ nhảy tới chỗ của gã.
119 Trần Dương không nhanh không chậm đi sâu vào bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch, bắt đầu chuỗi ngày luyện tập.
Thông thường, đối thủ mà Trần Dương tìm kiếm là những con linh thú từ cấp bốn hoặc cấp năm.
120 Nữ tử vốn thấy ánh mắt dò xét của Trần Dương, đang định mở miệng mắng hai câu, nhưng vừa nghe câu nói của Trần Dương liền ngồi dậy, hỏi dồn:
- Thú triều? Sao ngươi biết?
- Bẩm đường chủ, hơn nửa tháng trước ta.