Phàm Tình Tục Ái Chương 41: Chương 41
Chương trước: Chương 40: Chương 40
Tần Thanh nhìn phản ứng này của anh, trong lòng không diễn tả mình có bao nhiêu cảm xúc với anh.
Tống Vũ Thành kiêu ngạo nói: “Em yên tâm, anh sẽ không để cô ấy lại xuất hiện trước mặt em nữa."
"Dù gì cô ấy cũng là con gái của Vạn Cửu Gia, anh cũng phải nể tình một chút." Tần Thanh cũng mau chóng khuyên nhủ anh.
"Chuyện gì cũng được." Giọng Tống Vũ Thành kiên quyết nói: "Nhưng chuyện này thì không được."
Tần Thanh nhìn sắc mặt anh, bỗng nhiên trong lòng vang lên tiếng "ầm ầm" như báo trước có điều chẳng lành sắp xảy ra.
Tống Vũ Thành giơ tay vuốt mặt cô, cười nói: "Em căng thẳng gì chứ? Anh cũng không có giết cô ấy mà, anh chỉ muốn làm sáng tỏ việc này thôi. Anh vốn không có gì mập mờ với cô ấy cả."
"Phụ nữ một khi đã yêu thì không chuyện gì có thể ngăn cản họ được." Tần Thanh nhắc nhở nói.
Tống Vũ Thành cười: "Em cho rằng người khác sẽ giống em cả sao." Anh dừng lại một chút, cũng không nói thêm gì nữa. Tần Thanh bối rối nhìn anh.
"Em và anh đều giống nhau, yêu có chút… " Tống Vũ Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "cố chấp."
"Cố chấp sao?" Tần Thanh có chút khổ sở nói "Anh .không hy vọng em như vậy, đúng không?"
"Khi anh đã yêu ai thì tuyệt đối không hối hận." Tống Vũ Thành bình tĩnh nói.
Sau khi dùng cơm tối xong, từ quán cơm bước ra, Tần Thanh muốn đi dạo. Vì vậy cô kéo Tống Vũ Thành vào một hoa viên, hai bên có cây xanh bao phủ, chia giao thông thành hai luồng.
Hoa viên tuy không lớn nhưng hoa cỏ tươi tốt, ở giữa có rất nhiều cha mẹ dẫn con mình đến đây vui chơi. Cách đó không xa, một bé gái tầm ba, bốn tuổi vui sướng thổi bong bóng xà phòng, chung quanh còn có một đám trẻ khoảng chừng năm đứa trẻ cũng chơi đùa cùng nhau. Cảnh tượng dễ thương ồn ào nhắc cô nhớ tới tuổi thơ ấu của chính mình.
Tần Thanh nhìn cảnh tượng đó, đột nhiên sinh ra một loại tình cảm khác. Cô kéo tay Tống Vũ Thành, hỏi: "Anh có thích trẻ con không?"
Tống Vũ Thành sâu sắc nhìn cô một cái, lại giơ tay sờ mặt cô: "Có lạnh không?"
Tần Thanh ngửa đầu nhìn anh, cũng không hề trả lời.
Lúc này, một khinh khí cầu xẹt qua trước mặt cô, cô nhanh tay bắt được nó.
Một đứa bé trai chạy tới, bên cạnh là mẹ nó cũng cùng đi. Bé trai đứng bên cạnh Tần Thanh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên, mềm mại nói: "Dì à, khí cầu là của con."
Tần Thanh cúi người ngồi xuống, đặt khinh khí cầu vào trong tay bé trai kia. Sau đó nắm tay nhỏ béo ị của cậu, trìu mến nói: "Con thật đáng yêu."
Mẹ bé trai đứng bên cạnh nói cảm ơn, sau đó liếc nhìn Tống Vũ Thành đang đứng bên cạnh Tần Thanh, đột nhiên thở dài nói: "Hai người là vợ chồng sẽ sống đến răng long đầu bạc thôi."
Tần Thanh nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Cô xoay người nhìn về phía Tống Vũ Thành, chỉ thấy Tống Vũ Thành nhếch khóe miệng lên mỉm cười đáp lễ.
"Cũng không còn sớm, chúng ta về nhà thôi." Anh kéo Tần Thanh đi về hướng đỗ xe.
Xe cũng rất nhanh chóng đậu dưới lầu, nơi Tần Thanh ở trọ.
Tống Vũ Thành cũng cùng xuống xe với cô.
Tần Thanh khách khí nói: "Em lên một mình được rồi, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Đột nhiên Tống Vũ Thành hỏi: "Cũng sắp đến Tết, em dự định làm gì?"
Tần Thanh chần chờ nói sơ qua: "Em cũng còn chưa nghĩ ra."
Tống Vũ Thành lại hỏi: "Vậy em ăn Tết vào những năm trước như thế nào?"
"Mấy năm trước sao? Mấy năm gần đây em đều ăn Tết trong trường học." Ánh mắt Tần Thanh âm u: "Thực ra ngày tết rất dễ chịu, hết ăn rồi ngủ. Tết cũng sẽ nhanh chóng qua thôi."
Tống Vũ Thành đặt tay mình lên tay cô, nói: "Năm nay em hãy cùng ăn tết với anh, em có dự định gì không?"
Tần Thanh đắm đuối nhìn anh, mỉm cười đáp: "Chỉ cần ở cùng anh thì việc gì cũng sẽ ổn."
"Em có muốn đi du lịch không?" Tống Vũ Thành ôn nhu nói: "Chúng ta có thể đi du lịch ở nước

Xem tiếp: Chương 42: Chương 42