Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 42: Chương 42

Chương trước: Chương 41: Chương 41



Đem đống đồ lớn nhét vào đuôi xe, hai người lại tiếp tục lái xe trên đường.

"Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Tống Vũ Thành hỏi.

"Ăn cháo được không?" Tần Thanh suy nghĩ một chút nói.

"Bữa tối ăn cháo? Đêm giao thừa ăn cháo sao?" Giọng Tống Vũ Thành thể hiện không ít kinh ngạc.

"Ừm, ăn cháo với sủi cảo, có được không?" Tần Thanh cười đáp.

Tống Vũ Thành thoải mái gật đầu nói: "Được."

Xe rất nhanh đi tới chỗ Tống Vũ Thành đã đặt từ trước. Sau khi ăn uống, cuối cùng Tần Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm bước ra khỏi quán.

Sau đó, xe đi thẳng ra vùng ngoại ô, Tần Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy dần dần ít xe chạy trên đường phố, không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Sao vậy? Sợ sao?" Tống Vũ Thành cười hỏi.

"Đương nhiên là không." Tần Thanh nói chắc như đinh chém sắt.

Tống Vũ Thành sủng nịnh đưa tay vò đầu cô: "Đến nơi thì biết."

Bầu trời bốn phía thỉnh thoảng có nhiều cây cột pháo hoa, bay lên rực rỡ đến loá mắt. Hai tay Tần Thanh chống đỡ lên Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cửa sổ xe, thỉnh thoảng mở miệng khen ngợi và thán phục. Mà trên mặt Tống Vũ Thành cũng vui vẻ cười tươi.Toàn bộ thế giới lúc này như hiện ra một mảnh sung sướng an lành.

Xe tiến vào khu biệt thự Thụy Phù bên dưới ngọn núi, anh lái vào một ngôi nhà nhỏ ba tầng trong viện. Cửa viện mở ra đồng thời có một đôi trung niên chạy tới. Họ chính là người do Tống Vũ Thành thuê để chăm coi quanh năm ở khu biệt thự này.

Người đàn ông cung kính bước tới mở cửa xe cho Tần Thanh, sau đó lại lái xe thay Tống Vũ Thành đỗ vào gara.

Tống Vũ Thành kéo Tần Thanh đi vào phòng khách trên tầng một. Ngôi nhà được trang trí theo lối kiến trúc Châu Âu trông thật trang nhã cao quý.

Tần Thanh đi tới lò sưởi, chỉ vào nói: "Em thích cái này, có thể đốt lửa lên không?"

Tống Vũ Thành cười gật đầu, lập tức dặn dò hai người kia đi làm.

Lửa cũng nhanh chóng được đốt lên, Tần Thanh đứng một bên nhìn thấy ngọn lửa nhảy nhót, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ lùng.

Một mình Tần Thanh bước lên tham quan từ lầu một đến lầu ba. Lên đến lầu ba, cô bị hấp dẫn bởi chiếc đàn piano được trang trí với đường nét trôi chảy màu nhũ bạch. Cô đứng yên đó nhìn thật lâu không thể dời ánh mắt nhìn nơi khác được.

Tần Thanh bước xuống lầu, nhìn thấy Tống Vũ Thành đang đứng nghe hai người trông coi nơi này trình bày công việc, sau đó hai người kia cũng lui về lầu một nghỉ ngơi.

Tần Thanh đứng ngay cửa thang gác hỏi: "Hôm nay chúng ta ở đây sao? Em có thể tùy ý chọn phòng nào cũng được hết hả?"

Tống Vũ Thành nhìn cô, thoáng gật đầu. Tần Thanh vui vẻ chạy lên lại lầu ba, chọn một phòng có thể nhìn ngắm núi. Đến khi cô từ phòng tắm bước ra thì cũng đã gần mười hai giờ. Tần Thanh mặc bộ đồ ngủ có thể giữ ấm thân thể mình đứng trước cửa sổ. Bầu trời ngoài cửa sổ thật bao la, giữa bầu trời thỉnh thoảng có một đóa hoa hình khói tỏa ra ngày càng nhiều. Cách đó không xa, trên đỉnh núi còn có ngọn đèn như ẩn như hiện, lấp lóe ánh hào quang giữa bầu trời đen kịt tối tăm, xa xưa mà mộng ảo.

Tần Thanh sung sướng thở phào một hơi.

Tống Vũ Thành bước vào, chỉnh điều hòa lên cao mấy độ nữa. Sau đó, anh đi tới phía sau Tần Thanh ôm eo cô, kéo cô vào lồng ngực mình.Tần Thanh nghiêng đầu, say sưa ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt mình.

Tống Vũ Thành dùng cằm chống đỡ trán cô: "Nghĩ gì mà đến nỗi nhập thần như thế?"

Tần Thanh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt gò má Tống Vũ Thành, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Lúc tốt nghiệp, lớp em tổ chức cắm trại chính là trên đỉnh núi này."

Tống Vũ Thành cười: "Anh biết, lúc đó em còn đụng phải anh nữa mà."

Tần Thanh kinh ngạc: "Anh vẫn nhớ sao?"

"Anh nhớ lúc đó em bị té đến nỗi bị thương ở đầu gối, đau đến nỗi lông mày nhíu chặt nhưng vẫn cắn răng không than thở tiếng nào." Tống Vũ Thành nói xong thì nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Thanh.

"Thực sự, lúc đó anh thấy chết mà không cứu sao?” Tần Thanh oán trách nói: "Lúc đó, anh nên ôm em đi, diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mới phải."

"Anh cũng muốn như thế lắm chứ." Tống Vũ Thành cười lớn, tự biện hộ cho mình, nói: "Nhưng một nhóm bạn học của em vây quanh, cuối cùng em nói không có chuyện gì thì họ mới thôi. Mà lúc đó anh cũng không thể mang em đi đâu được."

Tần Thanh vẫn biết lúc đó chắc chắn anh không nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không quan tâm cười hôn trả lại anh: "Tha cho anh."

Tống Vũ Thành nhẹ giọng nói: "Hãy

Loading...

Xem tiếp: Chương 43: Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Stockholm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 5



Đại Hào Môn​

Thể loại: Đô Thị

Số chương: 330


Thú Nhân Chi Tư Văn

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 74