Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 40: Chương 40

Chương trước: Chương 39: Chương 39



Sáng sớm, ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào gian phòng, Tần Thanh khẽ nhíu lông mày, lông mi thật dài khẽ run lên, lập tức mở mắt ra.

Cô ngước lên nhìn thấy khuôn mặt người nằm bên cạnh mình, trên mặt phảng phất nụ cười ngọt ngào.

Trong lòng cô thầm nói: Mỗi ngày đều yêu nhau hạnh phúc.

Tần Thanh cẩn thận bước xuống giường đi vào toilet.

Lúc cô bước ra thì thấy Tống Vũ Thành vẫn ngủ ngon lành như trước.

Cô rón rén mở cửa đi xuống lầu.

Đến khi cô đi mua bữa sáng trở về, Tống Vũ Thành đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên giường. Vừa nhìn thấy cô bước vào, anh mỉm cười ôn hoà với cô.

"Anh tỉnh rồi sao?" Tần Thanh đưa cho anh bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, cũng ngọt ngào cười với anh.

Tống Vũ Thành kéo tay cô lại đến trước mặt mình, đứng đối diện với cô, sau đó ôm eo cô, đầu chôn vào người cô.

"Thời gian không còn sớm, anh bị muộn bây giờ." Tần, Thanh âu yếm vuốt tóc anh nói.

Lúc Tống Vũ Thành từ toilet đi ra thì Tần Thanh đang dọn bữa sáng trên bàn. Bữa sáng bao gồm có bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh tiêu, bánh bao kiểu Trung Quốc.

"Chung quanh đây cũng chỉ có thể mua được những thứ này." Tần Thanh có chút thẹn thùng nói.

Tống Vũ Thành thong thả ngồi trên chiếc ghế bằng sắt, tay cầm một cái bánh tiêu, tùy ý hỏi: "Gần đây Lục Kiếm Thăng thường xuyên đến tìm em sao?"

"Em và anh ta thật sự không có gì." Tần Thanh vội vàng giải thích, cô cũng quan sát sắc mặt của Tống Vũ Thành, nhỏ giọng nói, "Sau đó em cũng không nói tạm biệt."

"Anh ta sẽ lại tìm em nữa thôi." Tống Vũ Thành rất bình tĩnh nói.

Tần Thanh có ý châm chọc nói: "Anh ta là công tử nhà giàu, tính tình bất định nên có lẽ sẽ không tốn thời gian để dây dưa với em nữa đâu." Cô dừng một chút, giọng điệu trở nên dè dặt, nói: "Em cũng đã nói với anh ta rằng em đã có bạn trai nhưng anh ta không tin.” Sau đó cô nhìn Tống Vũ Thành với ánh mắt mong chờ.

Tống Vũ Thành cũng không nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc dị thường nói: "Anh và anh ta cũng được xem như là thân thích. Vì lẽ đó, em đừng để ý tới cậu ta." Anh dừng lại một chút "Anh không muốn có xích mích lẫn nhau."

Tần Thanh không rõ: "Vậy sau này em nên làm gì với anh ta?"

"Cũng như trước thôi." Tống Vũ Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Cũng đừng cho cậu ta biết chuyện giữa chúng ta."

Tần Thanh cảm thấy một trận nghẹt thở, trong lòng đột nhiên nặng nề. Tuy rằng nội tâm cuồn cuộn dậy sóng nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh đáp: "Được!"

Trên đường đi làm, Tần Thanh yên tĩnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nói tiếng nào nhìn ngoài cửa sổ.

Tống Vũ Thành lái xe tựa hồ cũng mang tâm sự nặng nề.

"Anh có thể để em xuống ở đây được rồi." Tần Thanh đột nhiên nói: "Từ đây đến công ty, em chỉ đi bộ có mười phút thôi."

Tống Vũ Thành nghiêng đầu nhìn cô nói: "Không cần như vậy."

"Em sợ sẽ bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy." Tần Thanh cực kỳ bình tĩnh nói.

Tống Vũ Thành đột nhiên dùng lực nắm chặt tay lái nhưng anh vẫn không nói gì.

Chừng ba phút sau, cách công ty một khoảng xa, Tống Vũ Thành cho xe dừng ở ven đường.

"Em có thể hiểu anh sao?" Tống Vũ Thành vẫn nhìn phía trước xe hỏi.

"Có thể." Tần Thanh lập tức đáp: "Em không đòi hỏi gì thêm, chỉ cần tình cờ có thể nhìn thấy anh là tốt rồi."

"Sẽ không chỉ là tình cờ, anh sẽ cố gắng gặp em khi có thời gian rảnh." Tống Vũ Thành nắm tay cô, nói: "Anh cũng không thể nhịn được khi nhìn thấy em không vui."

Tần Thanh hiểu ý nở nụ cười thật tươi, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài.

Tống Vũ Thành vẫn ngồi trong xe, nhìn bóng dáng đơn độc của Tần Thanh càng đi càng xa, cứ như vậy thật lâu anh cũng không khởi động rời đi.

Sáng sớm từ lúc bước vào công ty, cô bận rộn liên tục. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Tần Thanh chậm rãi xoay người, ngồi dựa vào ghế. Lữ Đan ngồi bên cạnh hỏi cô hôm nay sẽ ăn món cơm trộn ngũ vị hương được không? Tần Thanh vừa định nói muốn ăn cơm chiên Dương Châu nhưng chuông điện thoại di động ngăn lại.

Một dãy số xa lạ, Tần Thanh không nghĩ nhiều, liền trực tiếp nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Cô là Tần Thanh, tiểu thư Tần sao?" Đối phương trực tiếp hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo.

"Là tôi, còn cô là ai?" Tần Thanh cảm thấy giọng nữ trong điện thoại rất quen, hình như cô đã từng nghe qua.

"Tôi là Vạn Triển Đình, bây giờ chúng ta gặp nhau đi." Giọng điệu đối phương không chút khách khí nói.

Trái tim Tần Thanh đột nhiên nhảy lên, trong đầu cô nhanh chóng tìm ra cái tên này, trong lòng cảm thấy bất an cùng lo lắng.

Tần Thanh vốn muốn cự tuyệt nhưng đối phương không cho cô có cơ hội

Loading...

Xem tiếp: Chương 41: Chương 41

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Liêu Uyển Hồng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 43



Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 83


Con Mọt Sách Biết Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 5