Sau khi bàn bạc một vài chuyện liên quan tới công việc với Tô Minh Duệ, màn đêm đã bất tri bất giác buông xuống. An Cẩn Du vốn định giữ đối phương ở lại ăn cơm tối, dù sao vị này sau này có thể là kim chủ của mình.
Tô Minh Duệ ngược lại rất vui lòng, chỉ tiếc ánh mắt lạnh lẽo đang chiếu vào sau lưng này làm anh ta có cảm giác mình là nếu mình thật sự ở lại, không những sẽ tiêu hóa không tốt, còn khả năng bị giết người diệt khẩu. Cho nên, để mạng nhỏ của mình được bảo toàn, anh ta chỉ đành phải uyển chuyển cự tuyệt lời mời của An Cẩn Du, mang theo chó cưng hoảng hốt chạy mất. Di±ễn_đa=̀n_lê_q»uý_đ+ôn
Sau khi An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo ăn xong, nghĩ tới Niếp Quân Hạo thật sự muốn vào làng giải trí, mỗi lời nói hành động đều sẽ bị mọi người chú ý, cho nên cần bù lại một vài kiến thức thông thường cho anh một chút.
Vì vậy, buổi tối hôm đó, An Cẩn Du khẳng khái bỏ qua chiếc laptop nhỏ bé của mình, nói cho Niếp Quân Hạo biết những thứ thông dụng và kiến thức liên quan đến thời đại này, cho Niếp Quân Hạo biết làng giải trí, người đại diện, minh tinh... rốt cuộc là cái gì.
Lần này Niếp Quân Hạo ngược lại không ra vẻ mất kiên nhẫn, bởi vì anh cũng biết mình quả thật nên hoàn toàn hiểu rõ thế giới này. Anh ghét việc chính mình không biết gì, cảm giác không hợp với thế giới này, đáng ghét hơn là giữa mình cùng An Cẩn Du vẫn cách nhau một tầng màng mỏng không nhìn thấy. Mặc dù anh không biết vì