Niếp Quân Hạo nghe được tiếng cười của An Cẩn Du, ánh mắt trắng xanh sắc như dao lia một cái về phía An Cẩn Du.
An Cẩn Du lập tức im lặng, chỉ là khóe miệng khẽ giương lên cùng với đáy mắt khẽ tràn ra sóng gợn đã để lộ cảm xúc chân thật của cô vào giờ phút này.
Trong ánh mắt soi mói ngày càng lạnh lẽo của Niếp Quân Hạo, An Cẩn Du ho nhẹ một tiếng, hoàn toàn thu lại nụ cười, tiến lên sửa sang lại bộ đồ bị nhăn nhúm của Niếp Quân Hạo.
Lúc này, An Cẩn Du vô cùng may mắn vì Niếp Quân Hạo đã thu liễm* không ít so với lần đầu tiên gặp mặt, nếu không những bà bác cứ nhào tới như vậy, chỉ sợ đã bị đánh cho trọng thương.
*Bớt phóng túng.
Nghĩ tới đây, An Cẩn Du có chút chột dạ, nói vài lời tốt cho những bà bác kia: "Cái đó, anh đừng tức giận. Họ đều là người rất nhiệt tình, lần đầu tiên gặp anh cho nên mới tò mò hỏi anh nhiều thêm mấy câu, không có ác ý gì. Những lời họ vừa nói kia, anh cũng đừng quá để ý. Bình thường họ đều rất quan tâm tôi... tôi lại chưa từng đi mua đồ ăn với nam sinh nào, anh coi như là người đầu tiên, cho nên bọn họ có chút hiểu lầm."
Vội vàng nói tốt cho những bà bác, An Cẩn Du hồn nhiên không phát hiện, hôm nay mình cùng Niếp Quân Hạo có nhiều tư thế có thể khiến người khác hiểu lầm.
Niếp Quân Hạo nghe thấy An Cẩn Du gần như lấy lòng mà giải thích, có chút sững sờ. Không biết sao, khi nghe thấy An Cẩn Du nói mình là người đầu tiên đi chợ cùng cô, anh lại có chút cảm giác ưu việt khó hiểu.
Còn chưa suy nghĩ kĩ xem tại sao bản thân bỗng nhiên lại có cảm giác ưu việt, Niếp Quân Hạo liền thoáng cúi đầu, nhìn An Cẩn Du ở chỗ cách mình không tới 10 cm. Cô đang cúi đầu, vẻ mặt thành thật tìm kiếm chỗ bị nhăn lại trên quần áo mình, sau đó đưa tay vuốt phẳng những chỗ đó.
Đây là lần đầu tiên Niếp Quân Hạo nhìn An Cẩn Du ở khoảng cách gần như vậy, lúc này mới phát hiện ra thì ra An Cẩn Du có một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp.
Bình thường cô chỉ làm việc trong văn phòng, không thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cho nên làn da trắng nõn, so với làn da đã được bôi