Nghe thấy không phải Niếp Quân Hạo không muốn làm, Tô Minh Duệ khẽ thở phào, cười hỏi: "Yêu cầu gì"
Niếp Quân Hạo cười không nói, chỉ hài hước nhìn An Cẩn Du một cái.
An Cẩn Du nhận được ánh mắt của anh, chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, một dự cảm xấu bỗng dâng lên trong lòng, làm cả người cô không ngừng run lên. Quả nhiên…
Lời nói của Niếp Quân Hạo vang lên, tay chỉ vào An Cẩn Du một cái, gằn từng chữ một: "Tôi muốn cô ấy đi cùng tôi, ở bên cạnh tôi như hình với bóng, chăm sóc tôi, phục vụ tôi."
"…" An Cẩn Du sửng sốt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Niếp Quân Hạo, không hiểu vì sao anh ta đột nhiên bắt mình đi theo anh ta, chăm sóc anh ta, phục vụ anh ta. Choáng nha, xem mình là hầu gái bên người anh ta sao?
Niếp Quân Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc của An Cẩn Du, đáy lòng chợt sinh ra cảm giác thoải mái. Cho cô tùy tiện bán tôi đó, nhìn xem tôi có kéo cô xuống nước chung hay không.
Tô Minh Duệ cũng có chút sửng sốt vì lời nói của Niếp Quân Hạo, chốc lát sau, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn hai người An Cẩn Du bằng ánh mắt mập mờ không thôi, vẻ mặt này rõ ràng là đang nói: "Xem đi xem đi, còn nói hai người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường? Ra ngoài cũng muốn dính với nhau mà vẫn dám nói hai người là quan hệ bạn bè bình thường, lừa ai vậy?"
"…" An Cẩn Du bị ánh nhìn chăm chú tràn ngập thâm ý của Tô Minh Duệ làm cho sợ hãi, một lần nữa xác định người đàn ông nhìn qua thì có vẻ lịch sự phong nhã từ trong xương này còn bà tám hơn so với bất cứ người nào.
Cho một người đại diện bà tám mang theo Niếp Quân Hạo còn chưa kịp thích ứng với cuộc sống thời hiện đại, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tô Minh Duệ nhìn chằm chằm hai người một hồi lâu, cuối cùng vẫn bị ánh mắt lạnh lẽo mang đầy ý tứ cảnh cáo của Niếp Quân Hạo dọa cho không thể không thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh Niếp muốn cô An ở gần chăm sóc anh là vì muốn cô ấy làm trợ lí của anh?"