21 Trà lâu thanh nhã, người phẩm trà cũng nhiều. Bên cửa sổ sát đường, một thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhạt ngồi ở đó, bên người nàng có một nha hoàn mặc y phục màu xanh nhạt đang chải bím tóc.
22 Vòng tay ngọc đâu mất rồi?Nghi vấn nhanh chóng xuất hiện trong đầu, làm cho Nhan Nhược Thần cả kinh, bất chấp nam tử xa lạ đang rên rỉ trên mặt đất, y sải bước đi về phía quầy bày bán vải vóc phía trước.
23 Thân ảnh mảnh khảnh của Tô Tích Nhân lạc giữa bụi hoa rực rỡ, mang theo nụ cười dịu dàng, gương mặt chỉ có thể xem là thanh tú vào thời khắc này, lại kỳ dị đến mức làm cho người cảm thấy mỹ lệ, động lòng người.
24 Bóng dáng Tô Tích Nhân và Nhan Nhược Thần dần dần đi xa, để lại Đan Ty Tuấn, Phỉ Thúy cùng Vu Phong ở quán trọ. Hai tay Đan Ty Tuấn đặt dọc theo bên đùi, nắm chặt, gân xanh từ bàn tay bạch tích toát ra, kinh khủng dọa người.
25 Rõ ràng vừa nói muốn từ bỏ, rõ ràng đã chuẩn bị yên lặng bảo vệ nàng, yên lặng chúc phúc cho nàng, nhưng vì cái gì vừa nghe thấy câu nói “Nàng là của ta” từ Đan Ty Tuấn, trong lòng lại đau đến như vậy?Cười khổ lắc đầu, hóa ra làm được so với nói còn khó hơn nhiều lắm, tiếc nuối và mất mát, đau rồi lại đau, quanh quẩn không dứt trong lồng ngực, không cách nào phát tiết, cũng không thể giải bày.
26 Phỉ Thúy cùng Vu Phong ở quán trọ lo lắng bất an chờ đợi, Đan công tử (Thiếu chủ) tức giận rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy, không biết hắn có đánh nhau với Nhan công tử hay không? Nếu đánh nhau thì hỏng bét rồi! Nhan công tử đã cứu (Tô cô nương) tiểu thư, mà Đan công tử (Thiếu chủ) lại là người (Tô cô nương) tiểu thư yêu, nếu đánh nhau, nàng chẳng phải sẽ ở thế khó xử ư?Tưởng tượng vẻ mặt sắp khóc của tiểu thư, trong lòng Phỉ Thúy lo lắng.
27 Có lẽ nhân sinh vốn do rất nhiều lời nói dối tạo thành, mỗi khi nhắm mắt lại, tất cả ảo tưởng hiện lên mỹ lệ huyền huyễn, nhưng khi mở mắt ra, lộ ra sự thật xấu xí vỡ nát, sự tổn thương đó, há có thể dùng ngôn ngữ để hình dung?Bầu trời rất xanh, mây trắng bồng bềnh như bông, gió rất nhẹ, nơi nơi nhàn nhã, khí trời không tệ.
28 Yên lặng, trầm mặc, im ắng đến mức nghe được không có một cơn gió. Đi đến chỗ đại phu, đoàn người Đan Ty Tuấn, Tô Tích Nhân canh giữ ở trước giường. Trên giường, vị cô nương vẫn nằm yên lặng, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt không có chút máu, trong lúc ngủ, cái trán trơn bóng nhíu lại thật chặt, tựa như đau khổ tựa như mất mát…Vị cô nương này đau lòng mà ngất đi…Nhớ tới lời nói của đại phu trước khi đi, đôi mi thanh tú của Tô Tích Nhân thương tiếc chau lại.
29 Thấy người không muốn nói, nhóm Đan Ty Tuấn cũng không hỏi nữa. Một sự trầm mặc tràn ra ở trong phòng, khó chịu đến nỗi làm cho người không nhịn được ngừng lại rồi thở một hơi, cho dù hít thở không thông cũng không sao…Yêu một người nhất định sẽ bị thương tổn sao?Càng nhớ lại càng trầm mặc, đau lòng lại sâu tận xương tủy… Không cam lòng, rồi lại bất lực, yêu cuối cùng vẫn thua…Ha ha…Tự giễu cười một tiếng, đau thương đậm đặc tản ra trong không gian, khiến người lòng chua xót.
30 Kia là một nam nhân rất đặc biệt, hắn vóc dáng cao lớn, nhưng thân thể khi đi trên đường lại khòm lưng xuống, tựa như có một gánh nặng nghìn cân đang đè ép, ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng đáy mắt cất giấu nỗi đau đớn vô tận, bi thương vô tận, bất đắc dĩ vô tận…Hắn tựa như một điều bí ẩn.
31 Quan Ức Đồng nằm trên giường, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa thu tới rồi sao?Thì ra sắc xanh lục của lá cây đã bắt đầu ố vàng, mỗi khi cơn gió kia thổi qua, liền lả tả rơi xuống, hóa thành một lớp chăn đắp cho bùn đất.
32 Ánh dương ấm áp không biết buồn vắt ngang bầu trời, nhưng vì sao lại cảm thấy lạnh như vậy? Là bởi vì mùa thu đến, là do những chiếc lá xanh ố vàng héo tàn kia sao? Cho nên mới cảm thấy tiêu điều?Lâm Văn Hiên rời đi, không cho bọn họ bất kỳ đáp án nào, cứ như vậy mang theo vẻ mặt phức tạp đi vào gian phòng của Quan Ức Đồng.
33 Ngoài cửa, đột nhiên nổi gió. Lá cây đã úa vàng theo gió phiêu phiêu bay xuống…Lâm Văn Hiên nói xong, tất cả hoàn toàn yên tĩnh. Tầm mắt của mọi người dao động theo lá cây, cho đến khi lá rơi vào cửa sổ.
34 Lá xanh nhuộm vàng, theo gió phiêu linh, bay múa đây trời, tựa như những tinh linh khảm lên người trang sức hoa lệ rơi xuống. Trên con đường phủ kín những chiếc lá cây vàng óng ánh hoặc vẫn còn lưu lại sắc xanh biếc, một đội xe ngựa chậm rãi lên đường.
35 Chiếc lá vàng óng theo gió rụng xuống, Đan Ty Tuấn thân mặc trường sam tuyết trắng, eo thắt ngọc đái từ một chỗ khác đi tới, giống như tiên nhân xuất trần thoát tục…Kiệu phu nhìn thấy Đan Ty Tuấn như vậy, lập tức ngẩn ngơ, nhưng nhớ tới tính tình nóng nảy của hắn, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán.
36 Bầu trời bao la xanh thẳm bay đầy cánh hoa, mây trắng như kẹo bông gòn, ánh mặt trời xuyên qua đám mây, rọi xuống, tia vàng óng ánh nhàn nhạt như thủy tinh trong suốt.
37 Đám người đưa dâu, lời chúc phúc nối liền không dứt, tiếng bước chân, tiếng chạm ly rượu… tất cả đan vào một bức tranh mỹ lệ vui mừng. [Chánh đường]Dương Uyển Nhi thân mặc hỷ bào màu lửa đỏ lẳng lặng đứng ở đó, dáng vẻ thướt tha càng thêm linh lung.
38 Nhan Nhược Thần thành thân, tảng đá bất an mơ hồ trong lòng Đan Ty Tuấn rốt cục rơi xuống đất. Cáo biệt vợ chồng Nhan thị, đoàn người tiếp tục lộ trình trở về kinh.
39 Những chiếc lá bay lả tả theo gió nhẹ nhàng rớt xuống, rắc trên con đường núi, khiến nó vốn đã không rộng, nay càng lộ ra vẻ hiểm trở, khó thấy rõ đường đi.
40 Kinh thành, Dương Uy tiêu cục. Bên ngoài tiêu cục ngoài, lá cờ màu vàng phiêu đãng theo gió thu, lạo xạo…Trong tiêu cục, cũng không hề có chút lạnh lẽo bởi vì mùa thu đã tới.