101 Tiểu bất điểm khinh bỉ liếc hắn một cái, trong ánh mắt rõ ràng viết "Đó là một món đồ chơi ngu ngốc".
". . . . . . "
Trước khi Bạch công tử xù lông, Hạ Noãn Ngôn kéo hắn từ giữa không trung xuống, cứng rắn mang ra khỏi phòng, miễn cho bọn họ lại ầm ĩ nữa.
102 "Oa. . . . . . " Tiểu Vương Gia dẫn đầu phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Gia Cát Mộ Quy nhìn thấy không có phản ứng gì, Hạ Noãn Ngôn thì lại nhìn đến choáng váng.
103 “Đương nhiên là có, chứ ngươi cho là ấn ký màu trắng trên lưng ngươi là cái chi?"
“……. Bớt. "
“Cái bị thu lại đó là cánh, cánh vô cùng tôn quý! Hiện tại cũng không có nữa rồi!"
Bạch công tử rốt cục đem cái đuôi bị trụi không lâu kia ra véo, còn chưa có véo, đã dứt khoát cắn một ngụm lên cái đuôi của chính mình cho hả giận.
104 Sau khi nàng cho hắn biết tin mình là người Linh tộc, hiện tại hắn hẳn là đã bỏ đi suy nghĩ trong đầu về Bạch gia thôi.
"Hắn ta gọi là gì?
Nghe được suy nghĩ trong lòng nàng, Bạch công tử đột nhiên hỏi nàng như vậy.
105 "Vậy à. . . . . . "
"Ngươi nếu muốn cứu Thẩm Hoài Nhiên, chỉ có đem hắn giữ bên người, làm như ngươi muốn nạp hắn".
". . . . . . "
"Nạp" được sao?
Rồi được cái gì thích mê kia.
106 Gia Cát Mộ Quy lại hoàn toàn giống như không nghe được trọng điểm, "Mối tình đầu?"
Hắn cười cười, "Người thứ nhất trong lòng nàng là ai? Bây giờ còn sống không?"
".
107 "Hơn nữa Linh đảo cũng bị người ta phá hủy, tất cả người Linh tộc đều biến mất không thấy, không có ai biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, sau đó ta lúc nào cũng tìm kiếm ngươi ở mọi thời không ".
108 Hắn hơi cảm thấy không được tự nhiên nhìn ngắm chính mình trong kính, "Người nọ đánh lén chỉ là nhân vật nhỏ, nếu làm cho kẻ chủ mưu năm đó biết có người Linh tộc đã trở lại, vậy thì gay go rồi".
109 Xem ra ra trọng điểm là ở tại. . . . "chết" này.
Phải có cảm giác gấp gáp một mất một còn sao?
Sống hay chết sống hay chết sống hay chết. . . . .
110 Hạ Noãn Ngôn đành phải giúp, vừa giúp vừa rối rắm ở trong lòng rồi yên lặng vung tay gãi.
Động tác chậm quá đi, có vẻ như nàng cố ý kéo dài thời gian, thực thích động tác cởi quần áo cho hắn này.
111 Suối nước nóng thật tiện lợi thật thoải mái a.
"Lúc trước tắm suối nước nóng, có một lần ta vừa lúc bị độc phát tác, ngâm ở trong một đêm không có cách nào đi ra".
112 Nàng nghi ngờ khoảng cách nàng hoàn toàn hóa sói không xa nữa rồi. . . . . .
Phía sau là tiếng nước, lại có rất nhiều hình ảnh nhỏ không trong sáng xuất hiện.
113 Vừa bị dày vò cả nửa ngày, Gia Cát Mộ Quy cuối cùng cũng tắm xong, hơn nữa còn tự mình mặc quần áo.
Cực hình rốt cục cũng chấm dứt, Hạ Noãn Ngôn về phòng mình, chuyện thứ nhất chính là ghé vào lay Bạch công tử đang gáy to trên giường dậy.
114 ". . . . . . . . Ăn không nói ngủ không nói, đi ngủ!"
"Là ngươi đem Bản công tử đánh thức !" Bạch công tử cãi lại.
". . . . . . Vậy ngươi cho ta véo cái đuôi ngươi chơi đi".
115 Chờ cho Tiểu Vương Gia rời đi, Hạ Noãn Ngôn đã muốn nổi giận.
Hắn vẫn còn đang đỏ mặt!
Mặt đỏ cái gì a, hoàn toàn là kẻ lừa đảo thì có!
Bị vạch trần, Gia Cát Mộ Quy đành phải giải thích, "Ta vốn định nói cho nàng biết tay trái của ta rất linh hoạt, kết quả nàng giành nói trước muốn về sau lúc ăn cơm mặc quần áo tắm rửa thì đến đây giúp".
116 "Không phải. "
Gia Cát Mộ Quy cười nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, đương nhiên vẫn bày ra chuyện mặt đỏ.
". . . . . . "
Xem ra vấn đề là ở làn da.
117 Chỗ cao đúng là gió lớn, nhưng Gia Cát Mộ Quy ngồi đưa lưng về hướng gió thổi đến, đều đã sớm đem gió chặn lại.
Nhưng hắn cũng không lật tẩy nàng, mở ra áo choàng của mình, đem cả người nàng bọc kĩ lại, rồi cười ôm nàng lắc lư.
118 Cho dù nghe không rõ người ở dưới rốt cuộc là đang nói cái gì, nhưng Hạ Noãn Ngôn cũng biết, nàng ta hiện tại nhất định đang nói chuyện không quan trọng, bằng không hắn sẽ không phân tâm.
119 Cười xoa xoa đỉnh đầu của nàng, Gia Cát Mộ Quy ôm chặt nàng, ngọt ngào ấm áp nhìn ánh trăng xa xa.
————————————————————————————
Hạ Noãn Ngôn phát hiện mình lúc nào cũng bận rộn.
120 Bên ngoài cung nữ tưởng là Hạ Noãn Ngôn hết cách nên cũng phát cáu với bé con, vội vàng chạy vào.
"Noãn Ngôn, ngươi thử ôm nó một cái, nó không để cho chúng ta ôm".