121 Trữ vương phi mời nàng giữ bí mật, ngay nàng còn không nói gì, hắn cũng không hỏi qua nàng vì cái muốn đem Tiểu Chủ Tử của Trữ vương phủ vào trong cung.
122 "Không có".
"Không phạm sai lầm thì lo lắng gì chứ, hắn sẽ vô duyên vô cớ mắng sao?”
“Hắn không cần mắng ta!”
Bạch công tử không ngừng véo cái đuôi, “Đại ca lúc chưa lên làm Bạch tôn thì ta đã sợ hắn, không chỉ có ta sợ hắn, toàn thể Bạch gia không ai không sợ hắn, ngay cả những người lớn hơn hắn mấy trăm tuổi cũng không dám không nghe hắn, Bạch tôn đời trước cũng tự động đem địa vị dâng cho hắn”.
123 Một buổi sáng cứ ngồi ở trong phòng, mãi cho đến giữa trưa, Hạ Noãn Ngôn chán nản gục xuống bàn, có chút mệt mỏi.
Ánh mắt nửa mở nửa khép đang sắp ngủ, Hạ Noãn Ngôn bỗng cảm thấy lạnh.
124 Bạch công tử rốt cục mở miệng, chỉ có điều nghe giọng nói cực kỳ căng thẳng.
"Noãn Ngôn mất trí nhớ, ở hiện đại chẳng khác gì là đầu thai sống lại, giờ chẳng những cái gì cũng không nhớ rõ, năng lực người Linh tộc của nàng cũng giống như không có, nàng không có cách nào giúp cho huynh được".
125 "Quả thật trước kia sư huynh sẽ không như vậy, tính tình hắn cực kỳ lạnh lùng, nên sẽ không nói như vậy".
"Đúng, trước kia đại ca nói chuyện sẽ không như vậy.
126 "Đúng vậy. "
"À".
Một cái hỏi xong, một cái đáp xong, đề tài này hẳn là nên tuyên bồ chấm dứt mới đúng.
Nhưng Gia Cát Mộ Quy ở bên lại mở miệng, "Ngươi đã quên cái gì?"
"Ngày đó chuyện gì xảy ra trên linh đảo, ta bị thương như thế nào, Noãn Ngôn thích ai, đại ca của ta thích ai, còn ta thích ai.
127 Hạ Noãn Ngôn ngồi ở trên ghế, trong lòng hết sức bất an.
Gần đây thật là xảy ra nhiều chuyện.
Bạch tôn đi chưa mấy ngày, Tư Đồ Tĩnh, cũng chính là tỷ tỷ kia của Tiểu Vương Gia Tư Đồ Nhiên không nên tồn tại rốt cục lại xuất hiện rồi.
128 Nhưng vấn đề này quả là làm khó nàng, Tư Đồ Tĩnh cúi đầu trầm ngâm một lúc.
Nhưng suy nghĩ nửa ngày, cũng không có cách gì giải quyết tốt.
Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, "Ta sẽ về suy nghĩ, đợi nghĩ xong, sẽ lại vào cung".
129 ". . . . . . "
Quả nhiên là vô cùng tự tin.
Nhưng nàng còn chưa có chạm vào Gia Cát Mộ Quy. . . . . . . . . . . Chưa từng chạm vào.
Đang im lặng, Hạ Noãn Ngôn bỗng nghĩ đến cái gì.
130 ". . . . . . "
Nhưng mặt nạ cùng mặt người hoàn toàn không thể so sánh cùng nhau được. . . . . . . . . . .
Hạ Noãn Ngôn ngừng đề tài thảo luận có liên quan đến thẩm mỹ cùng Bạch công tử.
131 Bạch công tử ở bên lẩm bẩm, "Ngươi quả thật không giống hoàng đế lắm, ngay cả câu "trẫm" cũng chưa từng nghe ngươi nói, cả chúng ta, cùng cung nữ bọn thị vệ cũng đều không có".
132 ". . . . . . . . Chàng không cần vội vã thoái vị, đã bố trí chọn người thích hợp chưa?"
"Chưa có. "
Hạ Noãn Ngôn sờ sờ mũi, vẫn không tin, "Ta muốn đi xem hắn".
133 Ở đây hơn hai mươi phút, Trữ vương đầu tiên là bộ dáng tính tình rất khách khí, đột nhiên trở nên u ám.
Tươi tỉnh, như lúc đầu, hắn lại mất tiếng giống như bị người ta bóp chặt cổ, sau đó nói nhớ tới còn chưa uống thuốc.
134 Trữ vương phi lắc đầu thở dài, "Đến khi ta thu thập hành lý xong, đã là nửa canh giờ sau, đang muốn ra khỏi cửa, Trữ vương hắn lại quay lại, hơn nữa là mắt lại đỏ ngầu".
135 "Thỉnh Vương gia dời bước, lão thần cần kiểm tra một chút chỗ vết thương cũ ở ngực của Vương gia ".
Năm đó khi Trữ Vương bị thương không được chữa trị kịp thời, vị trí lại cách trái tim quá gần, ít nhiều có thể để lại một chút mầm bệnh".
136 Bị đả kích lớn mà trở về hoàng cung, nàng mới nhớ tới đã quên đem bé con về.
"Ta không đi, tìm người đem hắn đón về đi, ta không muốn gặp Trữ vương nữa
Gia Cát Mộ Quy bật cười ôm nàng, "Thật đáng sợ như vậy sao?"
"Chàng không nhìn thấy, mới có thể cười được.
137 "Bổn vương muốn chứng thực một chuyện".
"Mời Vương gia nói. "
"Hạ cô nương rốt cuộc có phải người Linh tộc không?
"Vương gia sao lại hỏi vậy?"
Sau khi nàng hỏi xong những lời này, rõ ràng có cảm giác Trữ Vương im lặng một chút.
138 Đợi hồi lâu mà không gặp được người, Trữ Vương có vẻ như bối rối, mấy lần đi đến cửa viện, nhưng rất nhanh lại quay trở lại.
Hắn đang đợi ai?
Có người đứng đằng sau thao túng hắn, hôm nay hắn hỏi nàng có phải người Linh tộc hay không, cũng là mệnh lệnh của người đứng đằng sau đó?
Có thể ra lệnh được cho Trữ Vương, nhất định không phải là nhân vật bình thường.
139 "Ngươi muốn ta đưa lưng gánh vác, ngay cả giọng nói vẻ mặt cũng đều luyện qua, chính ngươi nói là đạt yêu cầu đấy nhé!"
"Ai biết ngay cả ngươi cũng có lúc sai lầm!"
"Ngươi.
140 Ra khỏi vương phủ, bọn họ cũng quay về hướng hoàng cung, nhưng Hạ Noãn Ngôn lại để ý.
Nàng cảm thấy có điểm gì là lạ, suy nghĩ nửa ngày, bừng tỉnh hiểu ra.