21 Hôm sau khi A Chiêu tỉnh dậy, Vệ Cẩn đã không còn bên cạnh.
A Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài mới biết hôm nay mình dậy muộn. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh sư phụ nằm trên giường.
22 “…Sư phụ. ” A Chiêu thấp thỏm gọi.
Vệ Cẩn nhìn hộp gấm trong tay A Chiêu, nói: “Thì ra A Chiêu với Tạ Niên đối xử với nhau tốt như vậy. ” Vệ Cẩn ngập ngừng rồi lại nói: “Tạ Niên năm nay đã mười bốn, cũng bằng tuổi A Chiêu.
23 Đến ngày thứ tư, cuối cùng A Chiêu cũng không chống đỡ nổi nữa. Trong lúc mơ mơ màng màng, A Chiêu chỉ cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm mình và còn nghe thấy một tiếng thở dài bé gần như không thể nghe được.
24 Sau khi Tạ Niên và Tạ Kiều đi, A Chiêu bắt đầu ăn ít cháo. May mà sáu năm nay người nàng cũng khỏe mạnh, A Chiêu nghỉ ngơi một lúc cũng thấy mình đã có sức, có thể xuống giường đi lại.
25 Mới đây A Chiêu vừa học một bộ kiếm pháp.
Chỉ trong nửa tháng, A Chiêu đã luyện vô cùng thành thạo. Mỗi lần nàng luyện trước Vệ Cẩn, từng chiêu từng thức kết hợp với Trầm Thủy kiếm, quả thật chỉ có thể dùng một chữ “đẹp” để hình dung.
26 Đến khi hoàng hôn buông xuống thì Vệ Cẩn mới về phủ.
Trên tay hắn là một bao hạt dẻ rang đường được mua lúc hắn đi ngang qua quán nhỏ. Vệ Cẩn lúc đó nhìn thấy thì nhớ tới A Chiêu, sau rồi hắn nửa muốn lại nửa không muốn xuống xe.
27 Sau khi Tạ Niên và Tạ Kiều rời đi, A Chiêu ngồi lại Thiên các nửa canh giờ, chờ sắc trời gần tối mới quay trở về, sau đó đi về phía phòng Vệ Cẩn.
Con đường này A Chiêu đi rất nhiều lần nhưng chưa lần nào tâm tình nàng lại khẩn trương và thấp thỏm như ngày hôm nay.
28 Sau khi A Chiêu đi mất, cả một ngày Vệ Cẩn đều ở trong dinh thự. Tay hắn cầm sách, nhưng một chữ cũng chẳng rõ. Chẳng hiểu sao, trong đầu hắn đều là vẻ rơi lệ của A Chiêu đêm qua, còn có đôi mắt sưng đỏ hôm nay.
29 Vệ Cẩn sững sờ!
A Chiêu lại nói: “Người không được cử động!”
“A Chiêu, con làm gì thế? Bỏ kiếm xuống!”, chân mày Vệ Cẩn nhăn lại. Ánh mắt chạm phải bờ vai trần của A Chiêu, tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh một chút.
30 Sau khi A Chiêu tỉnh thì thấy cả người đau nhức.
Nàng mở mắt ra, vừa định xoa đầu không cẩn thận chạm vào gáy, đau đến nỗi nàng phải kêu một tiếng.
31 Vào lúc Tạ Niên khởi hành chuyến trải nghiệm, mặt trời cũng vừa lên.
Ngoài cửa Tạ phủ có một chiếc xe ngựa, hai tùy tùng đang đứng canh ở chiếc xe.
32 Một năm sau.
Mấy ngày gần đây. Ngũ Hoa Sơn đặc biệt náo nhiệt. Khách điếm trong phạm vi mười dặm dưới chân núi không tìm được một gian phòng trống, ngay cả quán trà và quán rượu cũng ngồi đầy người.
33 Vệ Cẩn biết A Chiêu đang ở khách điếm Vân Lai. Sau khi hắn vào trấn nhỏ đó thì hỏi thăm người qua đường xem khách điếm Vân Lai đi thế nào. Người đó rất nhiệt tình chỉ đường cho Vệ Cẩn, Vệ Cẩn đa tạ, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp.
34 Vệ Cẩn im lặng không nói năng gì, nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, lúc này Ninh Tu bước lên trước đứng chắn trước mặt A Chiêu, vô cùng cảnh giác. Hắn nói: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, sư phụ ta kiếm thuật cao siêu, lần sau muốn chiếm ưu thế thì trước đó rửa sạch mắt đi đã.
35 Hiện giờ đại hội luận kiếm sắp tới, tất cả khách điếm ở Ngũ Hoa Sơn đều chật kín phòng. Hôm nay Vệ Cẩn mới đến nên không còn phòng trống. Đến đêm, A Chiêu hỏi: “Sư phụ cũng tới xem đại hội luận kiếm sao?”
Vệ Cẩn muốn nói không phải, nhưng nhớ tới lời của A Chiêu lúc xế chiều, Vệ Cẩn lại không nói nữa.
36 Ban nãy số thích khách tới cũng không chỉ có một.
A Chiêu giết một người, còn một người cố tình tha, chỉ đâm cho trọng thương. Nàng định thừa thắng xông lên, tra ra người đứng sau, không ngờ sư phụ lại tới nhanh như vậy.
37 Mấy ngày sau, đại hội luận kiếm chính thức bắt đầu.
Trên Ngũ Hoa Sơn đã bày sẵn lôi đài, phía bên khán đài đã có nhiều kiếm khách có danh tiếng tới ngồi.
38 Phương Huyền thẹn quá hóa giận, so chiêu với A Chiêu trên lôi đài.
Lần này các chiêu của Phương Huyền ra rất tàn nhẫn. A Chiêu dễ dàng tránh, điêu luyện như Phương Huyền ban nãy.
39 Sau khi trở vào trong xe ngựa, Vệ Cẩn nhìn thấy trên cổ A Chiêu vẫn còn vết máu, liền đưa khăn cho nàng. A Chiêu nhận khăn, trầm giọng nói: “Mấy tên hắc y nhân vừa rồi nhất định là sát thủ!”
Vệ Cẩn nói: “Đúng là sát thủ, kiếm khách bình thường sẽ không ra chiêu như thế.
40 A Chiêu mím chặt môi, vẻ mặt trầm tư, đôi mày khẽ nhíu lại. Vệ Cẩn hỏi: “Con gặp được Tu Nhi ở Uyển quốc sao?”
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn nói: “Ban nãy người gõ canh nói rằng nghe thấy chữ ‘uyển’, có lẽ Tu Nhi đang ở Uyển quốc.
Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50