41 Mưa dần dần ngừng, trời cũng sáng dần lên.
Trên mái miếu đọng vài vũng nước mưa, mặt trời ló sau những đám mây. Những giọt nước đọng lại ấy nhỏ giọt từ mái, thấp thoáng dưới màn nước mưa rơi là một ánh lửa.
42 Tạ Niên sai người bày tiệc rượu trong gian phòng ở khách điếm.
Trên bàn bày đủ loại hoa quả món ngon, còn có một hũ rượu ngon cực, nhất là mấy trái lê vàng mọng nước trên bàn lưu ly, rửa sạch không dính chút bụi, vô cùng hấp dẫn.
43 Lúc A Chiêu tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu như nứt ra, cả người đau nhức đến lạ thường. Nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là một lồng ngực trơn láng. Nàng từ từ ngước mắt lên nhìn, không khỏi hít sâu khiếp sợ.
44 Người tới đón Tạ Niên chính là Lâm Phúc được Uyển Vương trọng dụng.
Lâm Phúc vốn là thực khách của một trọng thần Uyển quốc, đột nhiên được Uyển vương coi trọng, từ đó một bước lên trời.
45 Uyển vương vô cùng nhiệt tình, không nói hai lời đã lập tức để Tạ Niên ở Tường Vân điện với A Chiêu và Vệ Cẩn. A Chiêu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, dù nàng rất ít khi quan tâm tới chính sự nhưng ít nhất cũng biết việc mới gặp một lần đã khiến vua cho ở lại trong cung là một điều vô cùng vinh hạnh.
46 Đêm qua sư phụ thất hồn lạc phách đi, tâm tình A Chiêu cũng rất rối bời. Trời vừa mới rạng sáng A Chiêu đã dậy. Sau đêm qua, A Chiêu không biết nên đối mặt với Vệ Cẩn thế nào nữa.
47 A Chiêu thấy vẻ mặt Tạ Niên như thế thì nhận ra chuyện Quế Phương ma ma nói là thật. Đột A Chiêu hiểu ra, nếu A Niên là con của Nguyệt phu nhân, vậy cũng lí giải được chuyện vì sao Uyển vương lại coi trọng A Niên như vậy.
48 Uống được một chén nước nóng, Vệ Cẩn thấy sau lưng mình đã ướt cả mảng
A Chiêu thân thiết hỏi thăm: “Sư phụ, người muốn uống nữa không?”
Tuy rằng được A Chiêu tự tay rót nước cho rất vui, nhưng uống nữa có lẽ A Chiêu sẽ phát hiện ra mất, Vệ Cẩn nói: “Không cần đâu, một chén là đủ rồi.
49 Sau đêm đó, A Chiêu lần nào gặp Vệ Cẩn cũng rất lãnh đạm. Vệ Cẩn nghĩ ngợi, thấy rằng để cải thiện quan hệ hiện tại của hai người, trước tiên phải tìm được Ninh Tu về.
50 Mật thất lại chìm vào bóng đêm, Quế Phương mama bị trói lại, trong miệng bị nhét một miếng vải rách. Ánh mắt bà trở nên tuyệt vọng. Bà khổ sở canh giữ bí mật của phu nhân nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn bị vương hậu phát hiện ra.
51 “Đây là…”
Vệ Cẩn đưa A Chiêu rời khỏi Uyển cung. Hai người đi một lúc thì dừng ở trước một ngọn núi phía ngoại ô rồi trèo lên núi, trên sườn núi có một phòng đá.
52 A Chiêu mơ một giấc mơ kì quái.
Nàng mơ thấy mình mặc một bộ đồ đen chạy theo một con đường dài vô tận. Nàng đi được một lúc thì gặp phải rất nhiều người, họ đều mặc đồ trắng, còn xì xào bàn tán gì đó.
53 Sau khi đi lại được, A Chiêu thường rời khỏi phòng trúc, lần theo hàng rào mò đường xung quanh. Mấy ngày sau, A Chiêu đã tìm hiểu xong, không cần vịn cái gì cũng có thể ra ngoài được.
54 Phòng A Chiêu và Vệ Cẩn sát nhau, ở giữa chỉ cách một lớp gỗ mỏng. A Chiêu chỉ cần phát ra tiếng động gì, Vệ Cẩn đều nghe được rõ ràng.
Vệ Cẩn ngủ không sâu, cứ cách nửa canh giờ lại lén đi nhìn A Chiêu một lần.
55 “Tử Thanh? Tên chữ của người ạ?” A Chiêu hỏi.
Vệ Cẩn viết: “Ừ. ”
A Chiêu mỉm cười nói: “Nhắc mới nhớ, sư phụ con tên chữ cũng là Tử Khanh, nhưng lại không giống với Tử Thanh của người.
56 Chuyển ngữ: Dương Tử Thiên
Beta: Lệ Thiên
Vệ Cẩn không biết nên nói thế nào cho phải, mới vừa rồi mặc dù tình hình nguy hiểm nhưng Vệ Cẩn cũng không chắc liệu có phải A Chiêu nghe thấy hắn nói hay không.
57 Chuyển ngữ: Lệ Thiên
Sau cuộc mây mưa, A Chiêu mệt đến không mở nổi mắt.
Nàng ngáp một cái, lần đầu trải qua chuyện này, nàng chỉ thấy ở giữa hai chân ê ẩm khác thường, lại hơi trướng.
58 Chuyển ngữ: Lệ Thiên
Sau cơn mưa xối xả, xung quanh đó đều trở nên hỗn độn. Vệ Cẩn đỡ A Chiêu ra khỏi hang động đó xong thì thấy trên mặt đất có không ít chỗ đầy bùn, hơn nữa cơn gió lớn đêm qua đã làm đổ vài cái cây lớn, một con tê tê chui từ dưới đất lên, trong chớp mắt đã chạy mất dạng.
59 Chuyển ngữ: Lệ Thiên
(Chương này tên của Tu Ninh vì đã về thân phận thật nên đổi thành Minh Ninh, Tạ Niên thành Minh Niên nhé, không thấy tác giả nhắc gì mà đã đổi tên nên t đành phải tự giải thích)
Vệ Cẩn tuy là bị trọng thương, nhưng may mà có y thuật cao siêu của Bạch Đồ nên đã kéo lại được cái mạng vốn đã bước một chân qua cửa điện Diêm La.
60 Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu.