21 Cảnh Thành nắm chặt thư, chậm rãi đi tới sau thư án, ngồi xuống, không nói lời nào. Sắc trời đã tối hẳn, bên trong thư phòng, chỉ có ngọn đèn trên thư án, ánh sáng lờ mờ cẩn thận thu hẹp bốn phía thư án.
22 Cảnh Phi nắm chặt ly rượu trong tay, khó có khi nhìn được ngón tay hắn cũng tái nhợt như Cảnh Thành. Ánh tà dương chiều ta, nắng vàng tan trong viện. Mặt mày Cảnh Phi trong sáng, thanh âm ôn hòa: “Khi đó ta rất hâm mộ hoàng huynh, tại sao người này lại được một tiểu nha đầu che chở.
23 Edit: nhuandongMặc dù chỉ là lấy trà thay rượu, hôm nay vây quanh là vị ngọt của hương trà và hương bánh, tình cảm sâu nặng nhiều năm trước như vậy, hoa lá trước mắt cũng dần dần có chút mơ hồ.
24 Edit: nhuandongSuy nghĩ một đêm, trằn trọc cả đêm. Ngày hôm sau, tôi với cặp mắt hơi sưng đỏ đi thẳng tới Tri thư viện. Trước khi đi, tôi đi đi lại lại trong phủ suy tính không bết nên tìm cái lý do gì, cuối cùng đành phải cầu Trương lão đầu làm mấy mẻ bánh ngọt mới cho tôi mang đi.
25 Edit: nhuandongTôi nhìn Tằng Duyệt này thì ra là một thiếu niên mặt mày thanh tú, nhớ tới hắn một bụng đầy tài học cuối cùng chỉ được vào trong Tri thư viện, cũng khó có thể thi triển tài nằng, trong bụng nhất thời nổi lên suy nghĩ đồng tình thương tiếc tài năng, vừa chắp tay nói: “Tằng đại nhân khách khí.
26 Sau nửa chung trà, cuối cùng Mạnh Khách cũng trở lại. Cảnh Nhiên cười nói: “Mạnh đại nhân quý nhân bận chuyện, để cho chúng ta đợi lâu. ”Mạnh Khách cười nói: “Không khéo rồi, sáng sớm liền bị Hình bộ kêu đi, hiện tại mới trở về.
27 Edit: nhuandongTrong mưa nhỏ, Cảnh Thành cầm ô, cười nhìn tôi. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Tại sao hôm nay trên mặt ngươi lại nghiêm túc như vậy? Đi Tri thư viện?”Lòng tôi biết là không thể gạt được hắn, nói: “Vâng.
28 Edit: nhuandongSáng sớm, còn chưa thanh tỉnh, gã sai vặt đi theo thái tử gia lâm triều trở lại, giao cho tôi một tờ giấy Cảnh Thành viết:Chuyện Tây biên.
29
30
31
32 Edit: TrangHộ bộ này, trở thành đại sảnh Hình bộ thẩm vấn phạm nhân. Hậu viện của Hộ bộ này, trở thành nhà tù giam giữ phạm nhân là tôi đây. Nghĩ đến như vậy, Nhậm Lan Châu tôi thật đúng là có mặt mũi.
33 Edit: TrangNgủ mê một đêm. Không biết Cảnh Thành đi từ lúc nào. Sau khi tôi tỉnh lại, trên mặt đất có thêm một cái ghế nhỏ, bên trên là một chồng bánh đình đình.
34 Editor: TrangÁnh trăng mênh mông, lưu động trong không khí chính là mùi hương của hoa quế. Bóng cây ảnh hoa trên mặt đất, ở trong mùi hương lúc nhạt lúc đậm.
35 Editor: TrangNói chuyện với Hạ Dung và Triệu Diệc Chiêu hơn nữa ngày, lúc này mới chia tay. Tôi cũng không vội trở về, để xe ngựa ngừng lại ở bên cạnh tửu lầu, tự mình đi lòng vòng ở trong thành.
36 Editor: TrangCảnh Phi cười nói: "Biết mấy ngày nay ngươi chuyên cần luyện chữ, cho nên tìm cho ngươi những thứ đồ tốt, ngươi cũng không cần phải cảm kích.
37 Editor: TrangPhía Tây Miên thành, chính là phủ đệ của Hạ gia. Vương Bá phụng mệnh Hạ công tử dẫn tôi đi vào. Hoa rơi lả tả điểm xuyến loạn thạch, đường nhỏ uốn lượn xuyên qua hoa cỏ.
38 Editor: TrangQuả thực Cảnh Phi muốn đi Tây Cương, thay thế cho Cảnh Nhiên, dẫn đầu đại quân Tây Cương. Chỉ có điều trước khi phụng chỉ, hắn phải trù khoản mua lương trước, sau đó đi theo đám người Thẩm Như Lượng và Mạnh Khách vào kinh, sau khi ra mắt hoàng thượng lại đi đến Tây Cương.
39 Editor: TrangRời khỏi bữa tiệc, tránh né mọi người tôi lặng lẽ đi ra cửa. Mùa này, Miên thành đặc biệt náo nhiệt. Có lẽ mấy ngày gần đây thương nhân đối đầu với khâm sai đại thần, cho nên thể diện của những hộ thương nhân này lên cao.
40 Editor: TrangGần đây Dung Dung học nấu ăn, một chiếc thuyền nhỏ, một hồ nước, mời tôi cùng nhau đi du hồ. Quả nhiên Cảnh Phi không cần đi Tây Cương. Thánh chỉ ở kinh thành không mất mấy ngày liền đến Miên thành, Cảnh Phi tiếp chỉ, vì thế chỉ cần chuyên tâm làm khâm sai trù khoản của hắn.