1 “Đừng! Buông ──” Hà Nhạc Nhạc mới vừa bọc khăn tắm từ phòng tắm đi ra liền phát hiện chung quanh là một mảnh đen tối, không đợi cô kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, thì bản thân cô đã bị một cỗ sức mạnh khổng lồ quăng thẳng lên giường trong phòng ngủ.
2 Cô hẳn phải nên báo nguy mới đúng?
Vẻn vẹn trong một buổi tối bị người cường bạo, đến bây giờ cô vẫn phải nằm trên giường, hai chân đều vô lực, cả người đau nhức làm cô tỉnh lại cũng chỉ biết rơi lệ…
Nhưng mà, sau khi báo nguy thì sao? Cô ngay cả người cường bạo cô là ai cũng không biết, cô chỉ biết người đàn ông kia có dáng người cao lớn, cơ bắp rắn chắc, tinh lực khủng bố, cá tính tàn nhẫn…cùng với năng lực hành động tự nhiên trong bóng tối.
3 “…Số tiền phạt lớn như vậy là không hợp pháp”.
“A…Đúng vậy, nhưng là cao hay không cũng không phải do cháu quyết định. Cháu cùng Linh Vũ là bạn tốt, vậy cháu nhất định biết thầy của nó?: Dì Vân lắc lắc bản hợp đồng trong tay.
4 Trong giây lát lâm vào bóng tối, Hà Nhạc Nhạc căn bản cái gì đều không nhìn thấy, chính là theo phản xạ muốn chạy trốn, cách càng xa cửa càng tốt. Nhưng không đợi cô phản ứng, cánh tay đã bị người nắm chặt gắt gao trong tay.
5 “Ưm…” Hà Nhạc Nhạc than nhẹ một tiếng, Vì “tự cứu” bản thân mà cảm thấy được một tia an ủi. Nhưng là, tại sao anh ta còn không có rút ra? Anh ép ngực cô đau quá, sắp không thở nổi rồi.
6 Lưng, tựa lên vách tường men sứ lạnh lẽo không ngừng ma sát, hai tay vô lực xuôi theo thân thể nhẹ nhàng đong đưa lên xuống, hai chân đặt trên khuỷu tay người đàn ông không thể giãy dụa, giữa hai chân.
7 Nguyễn Lân nằm nghiêng bên cạnh Hà Nhạc Nhạc , tay phải rất tự nhiên đặt trên ngực cô, tiện tay thưởng thức.
“Không được từ chức. Nếu ngại tiền không đủ, tôi có thể bảo Vân di tăng thêm, hoặc là tôi đưa thêm cho cô.
8 Cô nhất định là hoa mắt! Sao có khả năng như vậy! Cái kẻ tình dục cuồng, biến thái, cầm thú, dâm ma, trứng thối. . . Sao có thể là Nguyễn Lân!
. . .
9 *” Tên 1 loại trà – theo tác giả”
Khoảng chừng 10 phút sau, Thân Đồ Mặc đặt thìa xuống , Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy tới thu dọn phần thức ăn còn thừa lại.
10 “A. . . Thật thoải mái! ừ, ừ a. . . Ha. . . ”
Trời ơi! Mình đang làm cái gì thế này! Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy? Hà Nhạc Nhạc vừa ở trên thân thể người đàn ông kia dập dìu lên xuống, trong đầu lại vì dáng vẻ hiện tại cuả bản thân mình mà vô cùng khiếp sợ!
A! cô nghĩ ra rồi! Thân Đồ tiên sinh vì trừng phạt cô không tuân theo nguyên tắc của anh ta, lừa cô uống trà kích dục!
Một màn sau khi dược tính phát tác kia một lần nữa hiện lên trong đầu cô ── trời ạ!
Vì bị dược tính khống chế cô cả gan tự cởi bỏ hết quần áo của bản thân cầu xin Thân Đồ tiên sinh leo lên mình, khi thấy anh ta không chịu nhúc nhích, cô, cô lại giống như kỹ nữ leo lên người anh ta phóng đãng vặn vẹo, thậm chí còn lo lắng tới mức cởi bỏ dây lưng của Thân Đồ tiên sinh , lấy côn thịt chưa hoàn toàn cương của anh ta ra ── vô sỉ liếm mút!
.
11 Ngày thứ tư.
Bốn ngày nay, mỗi buổi sáng mở mắt ra, việc đầu tiên Hà Nhạc Nhạc làm đó chính là nhìn chằm chằm vào trần nhà trong chốc lát, bởi vì liên tục bốn ngày khi tỉnh lại cô đều có cảm giác như mình đã trải qua một đời.
12 Tách! Cửa phòng tắm mở ra, Quý Tiết quấn một cái khăn tắm đi ra.
“Tiên sinh!” Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng phóng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía anh ta, ai ngờ người ta chỉ là có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua mỹ nam say trên người cô , ngồi xuống sô pha, tiếp tục dùng khăn mặt lau mái tóc ướt sũng.
13 Người đàn ông trước mắt có thể nói là anh ta có khuôn mặt rất đẹp trai, khuôn mặt mượt mà cùng thân thể cường tráng, tuy hơi gầy, nhưng rất có khí chất xâm lược, sắc môi tự nhiên , lúc nhếch lên trắng trợn toát ra vẻ bất cần đời.
14 Nguyễn Lân một tay nâng mông Hà Nhạc Nhạc lên, đem cô kẹp giữa thân thể lửa nóng của anh và vách tường thang máy lạnh lẽo, tay kia cầm lấy nơi nam tính của mình giúp đỡ nó xoa chất lỏng trên quy đầu lên hoa viên của cô.
15 Nguyễn Lân liếc mắt nhìn phần thân dưới của Quý Tiết dưới khăn tắm, phần eo nặng nề đẩy mạnh hai cái, bấm nút xuống lầu 3.
Mẹ nó! Quý Tiết hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Lân , xoay người đi vào phòng, dưới thân rõ ràng đang có một toà lều trại nổi lên.
16 “. . . Xin lỗi. ”
Hà Nhạc Nhạc đặt cà phê xuống, đúng lúc Tần Chi Tu bất thình lình nói lời xin lỗi có chút ngoài ý muốn, “Anh nói cháo sao? Không sao đâu, anh không phải cố ý, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng không phải của tôi.
17 Chẳng lẽ khả năng ngữ văn của mình có giới hạn sao? Cái câu “Tôi muốn dùng” này là có ý gì?
Ánh mắt Quý Tiết như nhìn thấy quái vật nhìn chằm chằm điện thoại trong tay , mà ở phía đối diện Thân Đồ Mặc đã sớm treo.
18 Anh, anh ta, anh ta muốn cô chủ động sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, tay Hà Nhạc Nhạc quả thực không biết làm sao buông ra, “Tôi, tôi sẽ không. ”
“A.
19 Cô, cô bước không nổi.
Hà Nhạc Nhạc ôm thân thể không ngừng run run của bản thân, mang ý cầu xin nhìn Thân Đồ Mặc.
Thân Đồ Mặc nhíu mày, sắc mặt lạnh hơn, đứng dậy từ trong ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một cái điều khiển từ xa hướng không trung bấm một cái, trên tường phía đối diện với sô pha liền chậm rãi hiện ra một màn hình màu trắng.
20 Không được. . . Cô không còn sức nữa. . . Cẳng chân bủn rủn như sắp tan ra, hai đùi vì thời gian dài buộc chặt mà sắp mất đi cảm giác, mông cũng mỏi đến mức muốn cứng lại, hoa huyệt.