21 “Đã trở lại? Thuận lợi không?” Thân Đồ Mặc đem văn kiện trên mặt bàn quăng vào ngăn kéo.
“Đương nhiên, tôi đã ra tay, còn có cái gì không làm được sao? Lúc trước ồn ào do có làm phẫu thuật thẩm mĩ, sợ bị người khác tìm ra khiếm khuyết, vì thế không nên để tôi đi… ?” người đàn ông bị gọi là“Thầy Mục ” có dáng người tam giác hoàn mỹ, vai rộng ,mông thon, hai chân thon dài cao thẳng nhìn qua giống như người mẫu, thân thể cường tráng, mày kiếm mắt hổ nhìn rất có tinh thần.
22 Đêm nay cả Nguyễn Lân lẫn Thân Đồ Mặc đều không ở đây, thật tốt. Hà Nhạc Nhạc được tự do, thỏa mãn ngâm mình tắm rửa, bây giờ đang ở trên giường xem tin tức cùng với những thông tin tuyển dụng trong thời gian gần đây, cô cũng đã nghĩ đến công việc sau này của mình rồi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn cả.
23 Lầu 7, tuy được gọi là lầu 7, nhưng thật ra đó chỉ là sân thượng, chẳng qua bốn phía và phần đỉnh của nơi này đều được bao bọc bằng những tấm kính thủy tinh trong suốt, bên trong là vô số các thiết bị tập thể hình, được dùng làm phòng tập thể thao của bọn họ.
24 “Nhạc Nhạc…”
“Ừhm? Đừng… buồn ngủ quá…”
“Nói yêu anh. ”
“Ừhm… Đừng, hôm qua anh làm quá nhiều lần, để cho em ngủ, a ── ”
“Nói yêu anh. ”
“A… Nhẹ chút, đừng mạnh như thế , a… Duy, đừng…”
“Nói yêu anh, Nhạc Nhạc, nói yêu anh, nói em chỉ yêu một mình anh…”
“Duy… A a… quá, quá nhanh, không, không được, a a a…”
“Nhạc Nhạc, anh yêu em… Mặc kệ em yêu anh hay không.
25 Nguyễn, Nguyễn Lân? sắc mặt Hà Nhạc Nhạc không khỏi trắng bệch.
“Mục tiên sinh, có phải Nguyễn tiên sinh muốn tôi giữa trưa mang cơm qua cho anh ta không?”
“A!” Mục Duy ra vẻ giật mình, “Ngại quá, tôi quên nói cho cô biết.
26 “. . . Không, không có , chỉ là rất nhớ cậu mà thôi!” Hà Nhạc Nhạc lau khóe mắt đang tràn ra nước mắt, cười nói.
“Nhạc Nhạc. . . Nếu có chuyện nhất định phải nói với mình nha! Đừng có để trong lòng.
27 “A. . . ”
Dính sát vào thân thể Hà Nhạc Nhạc , Nguyễn Lân nặng nề ma sát vài cái, giữa yết hầu bật ra âm thanh khàn khàn khó nhịn. Anh thật sự là. .
28 Cô gái này. . .
Mục Duy dùng khóe mắt quét sang Hà Nhạc Nhạc bên cạnh ,biểu tình rất bình thản, qua nửa ngày, mỗi một phút trôi qua, anh ta đều cảm thấy người phụ nữ này có điểm kỳ quái, nhưng lại không thể chỉ rõ cụ thể chỗ nào không đúng.
29 Trong gương, cô vẻ mặt mê ly, tóc dài rối tung, mái tóc ẩm ướt tuỳ ý xõa lên đầu vai cùng nhũ hoa trước ngực , đen bóng cuộn sóng, một phần tóc còn khéo khéo đặt lên phía trên đầu nhũ yêu kiều, theo động tác cắm rút của người đàn ông phía sau mà khẽ trượt.
30 Cửa thang máy mở ra, không ngờ Mục Duy lẽ ra đã lên lầu lại còn bên trong.
Hà Nhạc Nhạc đang bưng cơm lên cho Thân Đồ Mặc ,nhìn thấy anh ta liền sửng sốt , “Mục tiên sinh? Anh cần gì sao?”
Mục Duy nhìn Hà Nhạc Nhạc một hồi lâu.
31 Tần Chi Tu đã trở lại.
Hà Nhạc Nhạc vội vàng bỏ ống nghe điện thoại xuống, tắt nhạc, nghênh đón.
Tần Chi Tu mặc một chiếc áo thun chữ T rộng thùng thình trông rất lượm thượm, quần bò màu đen còn dính đầy bùn đất, làm cho người ta nghĩ không ra anh ta mới từ đâu trở về.
32 Bữa tối ,lần đầu tiên Hà Nhạc Nhạc gặp ba vị chủ nhà cùng nhau ăn cơm. Ba người lúc dùng cơm đều rất im lặng, hình ảnh vô cùng tốt đẹp, chỉ là việc cô đứng ở bên cạnh có vẻ hơi dư thừa, cô đành phải lên lầu hai pha lại nước tắm cho Tần Chi Tu , vì nước đã pha lúc trước đã không còn ấm.
33 Bấm nút thang máy, khuôn mặt Hà Nhạc Nhạc hơi vặn vẹo… Không được, cô rất muốn cười. Rõ ràng chuyện đáng xấu hổ như thế, nhưng… vừa nghĩ đến biểu tình của người đàn ông ác liệt Mục Duy kia cô thật sự thấy rất vui, rất muốn cười! khi Mục Duy nhìn thấy ngón tay cô dính máu lúc đầu là giật mình, lập tức mở to miệng, sau đó anh ta ảo não nghẹn khuất miết thân thể cô, oán hận trừng mắt nhìn cô một cái, cuối cùng cúi đầu xem xét lão Nhị đang bừng bừng khí thế của mình, không thể chạm vào thân thể cô.
34 Sau khi Quý Tiết thẹn quá hóa giận , Tần Chi Tu mỉm cười cầm nhạc phổ bắt đầu soạn nhạc, Quý Tiết lập tức im miệng, ý bảo Hà Nhạc Nhạc thu bài.
Chờ Hà Nhạc Nhạc thu thập xong, sau khi bưng cốc cà phê không xuống lầu , Tần Chi Tu mới ngừng bút, mắt đẹp ẩn chứa ý cười nhìn về phía Quý Tiết.
35 Cô không muốn chọc đến bất cứ kẻ nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến.
Hà Nhạc Nhạc nghĩ lại buổi sáng Tần Chi Tu hảo tâm khuyên bảo mình, không khỏi cười khổ.
36 “Tôi. . . A ──” Hà Nhạc Nhạc vừa định mở miệng “giải thích”, Nguyễn Lân liền hung hăng hôn lên môi cô, một bên cắn lên cánh môi khiêu khích ép cô phải mở hàm răng ra, cuốn lấy đầu lưỡi ngậm duyện, làm cho cô không thể giãy giụa, một bên sải bước hướng vào phòng ngủ.
37 Bộ phim mới của Nguyễn Lân năm ngày sau chính thức khởi động máy, công tác chuẩn bị giai đoạn đầu cho bộ phim,về cơ bản Nguyễn Lân đều đã hoàn thành, vì thế mấy ngày nay anh chủ yếu chỉ ở nhà nghỉ ngơi, nghiên cứu nhân vật trong kịch bản《 một đời một kiếp 》 , nghiền ngẫm nhân vật của mình.
38 Gương mặt Nguyễn Lân lạnh lẽo xuống , buông tuyết nhũ cô ra.
Hà Nhạc Nhạc ánh mắt không chút tiêu cự nhìn gối đầu, “Các anh có thể tùy ý sử dụng cơ thể của tôi , hoặc là ra lệnh cho tôi làm bất cứ việc gì để phụ vụ cuộc sống của mình, nhưng mà.
39 Khi thấy Tần Chi Tu đã viết xong bản nhạc mới, Quý Tiết ngay lâp tức đứng dậy vứt hết mấy tờ giấy trên mặt đi, bước chân nghiêm túc đi về hướng thang máy, chẳng thèm so đo việc “Rửa nhục” hay không.
40 “A? A! Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi thất thần, đến rồi sao? Bao nhiêu tiền ạ?”
Thanh toán tiền xuống xe, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đến nhà vệ sinh lần trước đi qua dùng nước vỗ vỗ mặt.