1 Ăn xong cơm trưa, Diệp Nghi xoa bụng đánh ngáp một cái. Gần đây, cô ăn chẳng thấy ngon, vả lại còn mắc chứng ham ngủ. Nếu không phải luôn áp dụng nhiều biện pháp nghiêm ngặt, cô còn nghĩ bản thân đã mang thai.
2 Ba năm sau. Một buổi chiều mùa thu nắng nhẹ, phủ trên lớp ngói xanh ở khoảng sân nhỏ, làm dậy lên hương vị ấm cúng và mềm mại. Bánh ngọt bán thành phẩm tỏa ra mùi sữa thơm mát, Mạch Nha xoa xoa tay, bắt đầu chuẩn bị quét lớp đường áo.
3 Trên đường về nhà, Nghiêm Hàn vô cùng im lặng. Ngay cả Mạch Miêu cũng nhìn ra không khí khác thường, nên ngoan ngoãn không nói lời nào, không bao lâu thì ngủ.
4 Về đến nhà, Mạch Nha vội vàng dỗ Mạch Miêu đi ngủ. Cô bé vô cùng bất mãn: “Sau khi mẹ đi gặp chú đẹp trai xong thì thần trí lơ đãng, sớm vậy đã dỗ con đi ngủ rồi, không lẽ là muốn đi hẹn, hẹn… đúng rồi, hẹn hò!”Mạch Nha nhíu mày: “Đây là ai dạy cho con vậy…”“Dì Mật Mật đó!” Mạch Miêu vẻ mặt ngây thơ: “Dì Mật Mật nói, nếu ba đến nhà, thì con phải mau chóng lên giường đi ngủ, không được quấy rầy mẹ đi hẹn hò.
5 “Nhà chú cũng có bạn nhỏ à?” Tiếng trẻ thơ êm ái nhẹ nhàng vang lên, “Chú nhớ bạn nhỏ của nhà chú lắm à?”Quý Thừa đứng yên chốc lát, lập tức cúi mắt. Mạch Nha cũng cúi đầu, Mạch Miêu núp sau chân của cô ló cái đầu nhỏ xíu ra, chớp chớp mắt nhìn Quý Thừa.
6 Hôm sau là cuối tuần, Mạch Miêu có hẹn đến nhà bạn chơi. Mạch Nha nhàn rỗi, sáng sớm đã chuẩn bị các loại điểm tâm, sau đó liền giúp Đường Mật hoàn thành đơn hàng trước đó.
7 “Cái gì?!” Đường Mật hai mắt trừng lớn cỡ quả bí ngô, “Ba ruột của Mạch Miêu chẳng phải đã chết rồi sao?”“Em nói vậy với người khác ư?” Kỳ Yên nhìn sâu vào mắt Mạch Nha, “Xem ra em đúng là xem anh như đã chết.
8 Mạch Nha ghé vào giường, máu toàn thân đều đông cứng thành băng. Quý Thừa là có ý gì? Chẳng lẽ anh đã nhìn ra được gì chăng? Không có khả năng, vết sẹo kia cuối cùng cũng được Diệp Tông xóa bỏ thành công, kỹ thuật chỉnh hình gần như hoàn mỹ.
9 Trên ngã tư đường ngay trung tâm nội thành, xa cộ qua lại tấp nập. Phía sau đuôi xe mơ hồ, là tiệm bánh ngọt nho nhỏ. Quý Thừa cứ như vậy nhìn nó trân trân, không biết qua bao lâu.
10 Oạch, hố hàng, thì ra bác Lý Hằng tuổi cũng xồn xồn cỡ bác A Phỉ, vậy mà mình xưng anh mới gê, tội lỗi -. -“Cô nói gì?” Bóng đèn trên đỉnh đầu thực sự rất sáng, nhưng bóng râm trên mặt Quý Thừa lại lạnh đến người ta phát run, “Cô dám lặp lại lần nữa.
11 Mạch Nha chậm rãi đứng lên: “Đây chắc là… anh Diệp. ”Cô đã hiểu dụng ý của Diệp Tông, cũng hiểu được dụng ý của Quý Thừa. Chứng cứ xác thực trong tay Quý Thừa không đủ để chứng minh thân phận của cô, nhưng nếu cô nhất thời xúc động vui mừng, chứng tỏ cô có quen biết với Diệp Tông… Nghĩ vậy, cô gian nan cười: “Xin chào, tôi tên là Mạch Nha.
12 “Tôi có thể lên giường với anh. ” Mạch Nha tỉnh bơ nhìn thẳng vào Quý Thừa, “Anh có muốn không?”Quý Thừa sững sờ, lập tức nhíu mày: “Em…”“Tôi cái gì cũng không có, chỉ có cái thân này.
13 Mạch Nha nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, trơ mắt nhìn trần nhà. Nằm xuống cũng gần hai tiếng đồng hồ, nhưng cô vẫn không tài nào chợp mắt, trước mắt đều là tình hình lạ lùng ban nãy.
14 A Phỉ chợt bụm miệng, ấp úng nói: “Cô chủ, tôi không phải có ý đó, tình cảm của cô và cậu sao có thể là giả được…”Mạch Nha xấu hổ dời mắt đi: “Vậy tình cảm của Quý Thừa và mẹ anh ấy sao lại là giả?”“Đây không phải là chuyện tôi có thể hỏi.
15 Phải bay một chặng đường dài, đầu Mạch Nha cũng ù ù như động cơ, thật sự không chịu nổi, đành phải tìm thuốc an thần uống vào. Không ngờ công hiệu của thuốc này quá mạnh, khi mở mắt, cô không còn ở trên máy bay nữa, mà là đang ở trong một gian phòng ngủ cực kỳ thanh lịch.
16 Ngày dần qua, ánh chiều tà màu cam nhạt chiếu vào tòa nhà lát đá trắng ngà của họ Lê, ánh ra từng vầng khúc xạ lấp lánh. Diệp Tông trong lời kể của Tiểu Ngải, phản ứng của Lê Ly, ám chỉ của Kỳ Yên, rất nhiều thắc mắc đã có đáp án.
17 Ngày Nghiêm Hàn đến, Mạch Nha cả người bồn chồn. Sau khi thay ba lần đồ, chải năm lần tóc, mười lần hỏi một đằng đáp một nẻo, Mạch Miêu rốt cục cũng thở dài thậm thượt: “Mẹ, mẹ không thương con.
18 Ba người kia còn đang ôm chặt lấy nhau: người phụ nữ của anh, người đàn ông mà cô ấy yêu, đứa con mà cô ấy sinh cho người đàn ông khác. Chuyến bay đường dài đối với Quý Thừa mà nói chẳng đáng là gì, nhưng chính lúc này đây, anh giống như thật sự không chống chọi nổi nữa.
19 Indiana cuối thu trời se lạnh, đêm xuống, sóng lúa cuồn cuộn trong đêm, một chiếc xe con lướt qua đường mòn, nhanh chóng chạy về hướng trấn trên. Mấy ngọn đèn đường xa xa, ánh ra từng vòng tròn nhỏ.
20 Kỳ Yên lạnh lùng nhìn cô gái ủ dột đứng ở cửa. Cô tội nghiệp ngẩng đầu, giống như chú cún con bị vứt bỏ: “Nhứt răng quá!”Kỳ Yên cho là, tim anh đã sớm bị khoét rỗng, đã không còn cảm giác.