1 Chương 1 [1] Ta lẻn vào hoàng cung của Tây Ương Quốc đúng vào lúc nửa đêm trăng mờ gió nổi, đúng là thời tiết hoàn hảo để làm những việc mờ ám, trái với phép nước lệ làng.
2 Chương 2 [3] Sau khi đi vệ sinh xong, chúng ta liền đi tắm. Vô Mẫn Quân dạy ta khẩu khí cũng như điệu bộ thường ngày của hắn. Ta học sơ qua một chút rồi bảo hắn nấp ở phía sau, gọi cung nữ tới phòng tắm chuẩn bị nước.
3 Chương 03 [5] Ta run rẩy vươn tay kề dưới mũi nàng… Không thấy thở nữa! Ta cứng đơ người, nhìn về hướng Vô Mẫn Quân: “Làm thế nào bây giờ, nàng ấy tắt thở rồi…”.
4 Chương 4 [7] Hóa đá cả nửa ngày trời ta mới hoàn hồn lại, nhìn Vô Mẫn Quân đứng bên mặt mày bình thản, kêu lớn: “Vô Mẫn Quân! Ngươi, sao ngươi…” Không phải ta chưa từng nhìn thấy người chết, càng không phải chưa từng giết ai, chỉ là việc Vô Mẫn Quân không duyên không cớ đâm chết người thân của mình, đúng là chuyện lần đầu được thấy.
5 Mấy vết kia không phải là mới, song vẫn vô cùng rõ ràng, chỉ nhìn cũng khiến người ta hoảng hốt, đủ để thấy năm xưa lúc mới bị thương, dấu vết để lại sâu đến mức nào.
6 Chương 5 [9] Ta thở dài, không định quấy rầy Vô Mẫn Quân nghỉ ngơi, xoay người bước khỏi phòng, ra tới cửa thì vừa khéo gặp phải Thái sư đang đi tới. Thấy bước ra từ phòng Vô Mẫn Quân, ông có vẻ sửng sốt, hỏi: “Không biết tình hình Trường Nghi công chúa sao rồi?” “Nàng ấy đang nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại.
7 Chương 6 [11] Mấy ngày sau, ta bận đến sứt đầu mẻ trán. Từ trước tới nay ta và những việc liên quan đến quốc gia xã tắc cách xa nhau như mặt trăng với mặt trời vậy, thế nhưng giờ chúng nó cứ như dòng nước lũ ùn ùn lao tới.
8 Chương 7 [13] Ta đứng yên tại chỗ, cảm xúc trong lòng chẳng biết diễn tả thế nào cho phải, chỉ nói: “Vô Mẫn Quân, ngươi cũng thật là. . . ”. Thật là làm sao, lại chẳng biết dùng từ gì cho chính xác.
9 Chương 8 [15] Ta kinh hoàng hét lên một tiếng, xô đổ bình phong lao về phía trước. Vô Mẫn Quân cũng đã hoàn hồn, trợn tròn mắt, liều mạng đẩy Nguyên Úc ra.
10 Chương 9 [17] Ta và Vô Mẫn Quân rẽ trái rẽ phải, sau khi xác định chắc chắn không có ai theo đuôi mới yên tâm đi từ con hẻm nhỏ ra một phố lớn khác, vừa ra đã nghe thấy những tiếng hò reo không dứt.
11 Chương 10 [19] Ta mở miệng, răng va vào nhau lập cập: “Vô, Vô Mẫn Quân…”. Vô Mẫn Quân còn đang mải hò hét, nghe tiếng ta gọi mới quay đầu lại: “Sao thế?”.
12 Chương 11 [21] Sau khi ta dìu Vô Mẫn Quân đứng lên, truyền chút chân khí cho hắn, kế đó lại xé một mảnh vải trên người xuống, thay hắn băng bó qua loa một phen, thì cả hai ta đều đã mệt chết, thở phì phò không dứt.
13 Chương 12 [23] “Không liên quan đến ngươi. . . ” Vô Mẫn Quân chỉ vào vò rượu, lập tức chuyển đề tài: “Muốn uống nữa không?”. Ta: “. . . Không uống nữa”.
14 Chương 13 [25] Đi được một lúc, Vô Mẫn Quân dừng lại, thả tay xuống: “Ra được rồi”. Ta cố gắng mở mắt, bấy giờ mới phát hiện chúng ta đã về tới hòn giả sơn nằm cạnh Diệp Trì.
15 Chương 14 [27] Ta vẫn im lặng, không nói gì. Ngô Ung có lẽ vì phải nhếch miệng một lúc lâu, mặt bắt đầu cứng đờ ra, đánh xấu hổ điều chỉnh cơ mặt về trạng thái bình thường, ho khan một tiếng: “Tây hoàng.
16 Chương 15 [29] Sau khi hét xong thì dũng khí cũng cạn sạch, ta thẹn thùng giơ tay che mặt. Vô Mẫn Quân phỏng chừng cũng sắp phát rồ: “Đái dầm?! Ngươi chắc mình không nhầm chứ?!”.
17 Chương 16 [31] Có lẽ vì thấy sắc mặt ta quá kém, Vô Mẫn Quân mới bật cười nói: “Được rồi, ta hiểu mà, chắc ngươi không hiểu nổi bản vương đang nói gì đâu.
18 Chương 17 [33] Ta nhận lấy cây trâm ngọc, trong lòng có chút bồn chồn. Sao Vô Mẫn Quân cứ như đang dặn dò hậu sự vậy kìa. . . Lại nhìn Vô Mẫn Quân, hắn hình như không có ý đó, vẫn tiếp tục chọn đồ này lựa đồ kia, mặc kệ sự thật sờ sờ là chúng ta đã hết tiền rồi.
19 Chương 18 [35] Biên thành Bắc Xương Quốc tên gọi Nỗ Thành, tên này cũng rất có ý tứ, giống như là “Tướng tài cầm nỗ khỏe, trấn giữ nơi hiểm yếu[1]” vậy, nhưng trên thực tế, muốn đánh hạ nơi này cũng không phải chuyện gì khó khăn.
20 Chương 19 [37] A, ta nhớ rồi! Thời điểm cơn sóng tuyển phi dâng cao, Lưu thị lang chính là người tích cực nhất, hăng hái nhất, tranh vẽ cũng tỉ mỉ cầu kỳ nhất, bây giờ tận mắt nhìn thấy, người thật không hề khác gì tranh cả, đúng là một mỹ nhân.