21 Chương 20 [39] Ta nhịn không được, chen ngang cuộc đối thoại của hai người kia: “Làm vậy có ổn không? Đối phương có khi lại cho rằng mình đã đụng phải một nữ tặc dùng sắc đẹp để lừa tiền gạt của không chừng”.
22 Chương 21 [41] Ta và Bình Dương đã dùng xong bữa trưa rồi mà vẫn không thấy hai người kia quay lại. Bình Dương càng lúc càng bồn chồn hơn, ta thấy nàng như thế cũng chẳng an lòng nổi.
23 Chương 22 [42] Ta ra khỏi Chưởng Càn điện, một mình đi loanh quanh trong cung. Trên đường đi có rất nhiều cung nữ, thị vệ, người nào người nấy nhìn thấy ta đều cúi đầu hành lễ, ta đây lại phải gật đầu với từng người một, bảo bọn họ bình thân, đúng là phiền phức chết người.
24 Chương 23 [44] Ta thực sự không có lời nào để nói nữa, được chưa?! Ta phát điên, vò đầu bứt tóc không ngừng: “Chắc chắn rượu chúng ta uống ban nãy, hoặc một thứ gì đó trong phòng có vấn đề, vừa rồi chúng ta hành xử cứ như một lũ mất trí ấy!”.
25 Chương 24 [46] Ta dùng cành cây làm tay người tuyết, lại không biết làm mắt mũi cho nó bằng gì, cuối cùng đành lấy một bộ y phục Vô Mẫn Quân mặc hồi còn là thái tử ra, giật mấy viên ngọc trai thêu bên trên xuống làm mắt mũi, sau đó khoác bộ quần áo đó lên thân người tuyết, cuối cùng đội mũ miện cho nó.
26 Chương 25 [48] Nguyên Úc đưa đèn trời đến xong liền lập tức trở về Đông Nguyên Quốc, ta có ý giữ hắn ở lại Tây Ương vài ngày nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn đi ngay.
27 Chương 26 [50] Buổi sáng sau lễ Nghênh xuân, theo lệ vẫn không cần phải thiết triều, ấy vậy mà ta lại tỉnh từ rất sớm. Đêm qua, ta và Vô Mẫn Quân đã hôn nhau, trong tình trạng đôi bên đều vô cùng tỉnh táo.
28 Chương 27 [52] “Người đó chính là một trong những phi tử của Ngô Húc, nhị ca tại hạ”. Ngô Ung nhíu mày, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó rất khó chịu, “Nhị ca gặp nàng trong một lần ra ngoài dạo chơi.
29 Chương 28 [54] Vô Mẫn Quân giữ Phùng Du Du ở lại đương nhiên là có mục đích, nói muốn hộ tống Ngô Ung về Bắc Xương Quốc, tất nhiên lại càng có mục đích.
30 Chương 29 [56] Tại mảnh đất nơi Thái sư an nghỉ, trận mưa xuân đầu tiên rả rích rơi, liên miên không dứt suốt cả một ngày, chẳng khi nào ngơi nghỉ. Ta khóc đến độ hai mắt đỏ hồng.
31 Chương 30 [58] Ta có thể cảm nhận được tinh thần mình đang vỡ vụn, răng rắc, răng rắc, lại thấy Bình Dương lộ ra thứ biểu cảm ta chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt nàng.
32 Chương 31 [60] Sau khi đổi lại thân thể với Vô Mẫn Quân, cuối cùng ta cũng biết được nỗi đau khổ cũng như hạnh phúc khi làm nữ nhân. Đau khổ thì khỏi phải nói, chính là mấy việc đại loại như “đến tháng”, còn hạnh phúc là không cần thượng triều mỗi sáng nữa, ngày ngày chỉ cần ở trong Chưởng Càn điện, thỉnh thoảng động tay động chân quản lý việQ phân phối tiền hàng tháng trong hậu cung cũng như mấy việc vặt vãnh khác là xong.
33 Chương 32 [61] Trước khi xuất chinh, theo lệ thường cần phải cổ vũ sĩ khí một phen. Vô Mẫn Quân bước lên đài cao, bên dưới chật ních tướng sĩ, còn cả đám binh lính lén lút tới xem.
34 Chương 33 [63] “Ý trẫm đã quyết, ngươi không cần phải nhiều lời. ” Vô Mẫn Quân nói, “Á nhi có kể với trẫm, ngươi từng đạp nàng xuống hồ sen, cũng từng đào một cái bẫy khiến nàng nhảy xuống, chuyện đó có không? Thứ đàn bà độc ác như ngươi, sao đủ tư cách trở thành mẫu nghi thiên hạ? Trẫm không muốn đưa ngươi vào tình thế khó coi, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi, nhanh chóng cạo đầu làm ni cô.
35 Chương 34 [64] Ta ở trong lãnh cung cả một ngày, thân thể cực kỳ suy yếu, buổi tối lại bởi ngắm trăng mà hứng gió lạnh, đến hôm sau liền ngã bệnh, đầu đau như búa bổ, mơ mơ màng màng, ho không dứt được.
36 Chương 35 [66] Ta sửng sốt hít sâu một hơi, sau đó lảo đảo ngã phịch ra đằng sau: “Ngươi nói… Hoàng thượng chết rồi?”. “Thưa vâng. ” Hà thái sư lệ đẫm hai tròng mắt: “Hoàng thượng đã qua đời trên sa trường…”.
37 Chương 36 [68] Ước chừng hơn nửa tháng, sau một quãng đường vất vả ta cũng tới được biên thành. Bấm ngón tay nhẩm tính một lát, ta và Vô Mẫn Quân đã xa nhau hơn hai tháng.
38 Chương 37 [70] Vô Mẫn Quân không hề nghi ngờ lời ta nói, lập tức giơ tay điểm huyệt cả hai tên ám vệ, sau đó đánh cho bất tỉnh. Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn một loạt hành động vừa diễn ra.
39 Chương 38 [71] Lần này ra tận chiến trường, ngoài muốn báo chuyện xảy ra trong cung cho Vô Mẫn Quân nghe, ta còn một mục đích khác, chính là dẫn Lưu Lương tới để nói cho Nam Văn Quốc rằng, kế hoạch của bọn chúng đã thất bại rồi, còn thất bại thảm hại.
40 Chương 39 [72] Ngày hôm sau, chúng ta bắt đầu hành trình trở lại kinh đô Tây Ương Quốc. Về việc Vô Mẫn Quân cử ai, bao nhiêu người đi điều tra tung tích tiểu hầu gia, ta không hỏi, cũng không muốn biết.