61 Editor: NanaTrangChúng tôi bị giam trong căn phòng nhỏ ở trên cổng thành, ở đây có thể nghe rõ ràng toàn bộ tiếng vang ở dưới cổng. Tiếng nói chuyện xột xột xoạt xoạt của thủ vệ, cũng rất rõ ràng.
62 Editor: NanaTrangThái tử mang theo người đến, một đám thiếu niên dẫn đầu phía trước đều mặc cùng một kiểu y phục, ánh mắt thấu tịnh*, bội đao chiếu sáng lấp lánh.
63 Editor: NanaTrangPhương Khải không có đưa tôi đến phủ thái tử, mà là đưa tôi vào hoàng cung. Hắn nhìn tôi nói: "Hoàng thượng long thể bị bệnh, thái tử hiện làm giám quốc.
64 Editor: NanaTrangGiang Nam phương hoa, lôi cuốn là anh hồng liễu thúy. Cảnh Thành dùng một chiếc thuyền không có trang sức gì, rất đơn giản mộc mạc. Mang theo tôi, trừ Mạnh Khách và Phương Khải ra, còn có thêm một tiểu thái giám mà La công công đã quỳ thật lâu mới cầu được Cảnh Thành đồng ý mang theo, tên là Tiểu Phúc.
65 Cảnh Thành nói không sai, phong cảnh Lịch Thành, quả nhiên giống Miên thành. Dọc theo đường phố cũng có cửa hàng, nhìn kỹ một chút, cũng có rất nhiều gấm vóc, mặc dù không phồn hoa cực hạn như ở Miên thành, nhưng phẩm loại cũng phong phú tinh xảo.
66 Chúng tôi ở trong khách điếm tầm thường này chừng mười ngày. Mười ngày này, hơn phân nửa là Cảnh Thành làm ổ ở trong phòng. Hắn không để cho tôi đi ra ngoài, tôi cũng chỉ có thể ở trong khách điếm.
67 Đỗ Nguyên Vân và Mã Ngưng, lúc ấy tham nhũng tiền bạc liền núp ở trong một cửa hàng nho nhỏ ở Lịch thành. Cửa hàng ở Lịch Thành, Giang Nam Giang Bắc mỗi nơi đều có hiệu buôn phóng thải* để làm ăn.
68 Rời khỏi thôn quê, tiếp tục đi về phía Bắc. Mạnh Khách nói sợ trên thuyền gió to, cho nên mặc dù xe ngựa xóc nảy, nhưng vẫn dùng xe ngựa đi đường bộ. Thời gian Cảnh Thành bất tỉnh càng lúc càng dài.
69 Sau khi Cảnh Thành hồi hoàng cung thì hoàn toàn ngất đi. Hắn không thể làm giám quốc được nữa. Nghe nói bệnh của hoàng thượng đã khởi sắc, bắt đầu vào triều.
70 Tôi một đường lảo đảo. Hoàng thượng kéo cánh tay của tôi khiến tôi sinh đau, tôi lại không gọi được. Tôi bị ông kéo đi về phía trước rất nhanh. Dọc theo đường đi, bọn thái giám cung nữ nhìn thấy chúng tôi, đều cuống quít tránh né.
71 Hoàng hậu vọt tới trước mặt Cảnh Thành, vươn tay ra, run run rẩy rẩy vuốt ve hai gò má của Cảnh Thành: "Thành nhi ngoan! Con sao vậy? Có khó không chịu?"Trên khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Thành nổi lên nụ cười tươi: "Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu.
72 Tôi thất tha thất thểu trở về cung Tử Hoàng. Gỗ tử đàn, khắp nơi đều là đồ bằng gỗ tử đàn. Màu tím đen ảm đạm, tôi nhìn chằm chằm vào chúng nó, nhìn cho đến khi tôi thấy trong từng mảnh màu tím đen kia lộ ra một chút màu máu.
73 Mùa xuân Tây Cương, gió thổi ấm áp. Tôi ở chỗ này đã hơn ba tháng. Tôi ở trong sân nhỏ, khắp nơi đều là hoa phù dung. Ly trà ở trên bàn trà trước mặt, trà ấm hương trà hoàn hảo đúng chỗ.
74 Thành thiếu gia đi cầu hôn, đối tượng cầu hôn là nữ nhi Lan gia. Mẹ của tôi vừa vui mừng vừa rầu rỉ. Vui mừng là nhà của Thành thiếu gia chính là thừa kế tước vị, hơn nữa còn tục truyền, Thành thiếu gia chính là một đại tài tử, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh.
75 Hủy hôn! Thành công tử muốn hủy hôn!Sáng sớm mẹ tôi đã khóc đến rung trời rung đất. Tỷ tỷ Lan Thanh thì ở một bên rơi lệ. Tôi buồn bực, người này còn chưa nhìn thấy, thì hủy hôn làm cái gì?Tiểu nha đầu muốn nói lại thôi rất nhiều lần, lúc này mới nói: "Nhị tiểu thư, chẳng lẽ vị Thành công tử kia coi trọng người khác?"Trong lòng đột nhiên cả kinh, lại giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra: "Trong toàn thành này, còn có cô nương nào hơn tôi và tỷ tỷ?"Mẹ tôi trừng tôi một cái: "Mau sửa đổi tính tình kia của con đi.