1321 Nói tới đó thì thấy Hoàng Phủ Giác vào tới, liền lập tức bảo Tú Nga ngậm miệng, Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ, sau đó đi đến bên hoàng đế. Hoàng đế uống vài ly rượu, hơn nữa tham lạnh, ăn vài chén đá, cảm thấy trong bụng khó chịu, liền dẫn chúng thần nghỉ tạm ở Ngự Hoa viên, còn mình dẫn nội thị về thay quần áo.
1322 Hoàng đế thấy bọn họ giống như lâm đại địchkhông khỏi cười:“Sao vậy ?”Lưu Ngọc đề phòng, nhìn đông xem tây xem, cung kính nói:“Bệ hạ, mấy ngày nay nô tài cảm thấy có gì đó không ổn.
1323 Lúc Tống Hoài An cùng Tô Nhân Vũ cáo lui, có thị vệ mang tám trăm dặm cấp báo chạy tới. Lưu Ngọc thấy vậy, chặn hắn lại. Người kia đứng không vững, suýt nữa thì té, Lưu Ngọc đỡ lấy nổi giận: “Gấp cái gì, đợi chút!”Người kia lắp bắp: “ Là,.
1324 Dĩ nhiên, chọn người mới cũng có chỗ tốt, nhưng mấy người này vốn không được bồi dưỡng từ nhỏ, thân thủ sao bằng ám vệ được đào tạo từ nhỏ của các hoàng đế đời trước.
1325 Hoàng đế liên tục lẩm bẩm, không khác người điên. Lưu Ngọc sợ tới mức vôi gọi hắn:“Bệ hạ, bệ hạ!”Hoàng đế giật mình, nhìn hắn :“Có tin tức ?”Lưu Ngọc lắc đầu: “Bệ hạ, tâm thần không yên không nên ngủ, miễn cho bị ác mộng quấy nhiễu, để nô tài trò chuyện cùng ngài.
1326 Lưu Ngọc phun một búng máu lên ngực hoàng đế, miệng vẫn không quên báo động: “Có thích khách!”Cung nữ Huệ Tử hét lên một tiếng, lập tức một lưỡi gươm lạnh lẽo lao thẳng về phía nàng, chợt, một trận gió thổi tới, đem lưỡi gươm đánh chệt hướng, Lưu Niên bay tới, nắm Huệ Tử lao ra ngoài.
1327 Bọn thị vệ đứng đầy đó lại không biết nên làm thế nào cho phải. Lưu Niên cả người là máu, gắng gượng tới trước long sàng: “Bệ hạ, thỉnh di giá. ”Hoàng đế gần như hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ý thức được chính mình mới vừa rồi là trúng mê hồn thuật, bị người khống chế, đem bí mật chôn giấu bao năm nay nói ra, không khỏi mặt trầm như nước, ánh mắt đảo qua mọi người, dò xét xem có mấy người nghe được.
1328 Mọi người gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn hơi hơi cong lên khóe môi, nở nụ cười, kia tươi cười quả thực là hồn xiêu phách lạc, làm cho người ta không dám nhìn gần.
1329 Lúc trước là do thích khách quá hung hãn, thị vệ không có cơ hội phản kích. Giờ có Hoàng Phủ Cẩn gia nhập cuộc chiến, thị vệ có thời gian tản ra, an bài thiên la địa võng, quyết bắt bằng được thích khách.
1330 Hắn lạnh nhạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thái độ như đang thưởng thức một kiệt tác : “Mấy tuổi thì ngươi nhớ rõ mọi chuyện ? Không rõ đúng không ? Ta từ nhỏ đã có thể nhớ hết mọi thứ, một thứ quái thai.
1331 Nếu hắn thật sự bất bình cho thân thế mình, phải hận hoàng đế, chứ không phải mọi người, không nên đại khai sát giới, lại càng không nên giết Lưu Niên!Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng lại bi phẫn vô cùng, chính là không chịu tiết lộ một chút ít.
1332 Tô Mạt đắc ý lắc lư, hai chân vung vẫy: “ Cám ơn ngươi quan tâm, nhưng mạng ta dài lắm, tai họa vạn năm nha. ”Nàng vừa cắn bí đỏ, vừa phun khắp nơi khiến Vu Hận Sinh tức chết.
1333 Tô Mạt quay đầu nhìn Vu Hận Sinh, sau đó nói với Hoàng Phủ Cẩn: “ Như vậy đi, cắt mũi với lỗ tai của hắn, không, hay là làm cho hắn điếc luôn đi, để hắn khỏi hại người.
1334 Tô Mạt không cho là đúng, nhưng cũng không muốn xen vào, hoàng đế lần này bị dọa không nhẹ nên muốn không chế tất cả những người tập võ, muốn bẩn than nắm rõ đường đi nước bước của họ.
1335 Diệp Tri Vân ngồi yên một chỗ, nét mặt âm trầm. Vết sẹo trên mặt càng dữ tợn. Lưu Vân vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong mắt là bi thương cũng cực. Hai mắt Lưu Hỏa vừa đỏ vừa sung, nhìn là biết khóc rất nhiều.
1336 Tô Mạt biết, hắn bị chuyện của Lưu Niên khơi dậy nỗi đau cất dấu mấy mươi năm qua, cho nên mới luống cuống như vậy. Hắn là dạng người sống nội tâm, lần này biểu hiện ra ngoài như vậy đủ biết thống khổ tới cỡ nào?Nữ nhân, đau khổ chỉ cần khóc là xong.
1337 Tần phu nhân lại ngượng ngùng,“Nhưng là. . . . . . ”Tô Mạt không cho nàng do dự:“Phu nhân không cần do dự, đây là lựa chọn của chúng ta, không có gì oán hận.
1338 Tô Mạt biết, thời đại này mà xuất hiện loại bệnh như vậy là vô phương cứu chữa, người thân của bệnh nhân chỉ có thể nhìn thân nhân của mình từ từ héo rút, chừng năm rưỡi sau thì mất.
1339 Tô Mạt cũng không để ý, lạnh lùng nói:“Chúng ta còn tưởng trong mắt đại ca chỉ có chủ tử mình, không biết đến huynh đệ tỷ muội này nữa chứ. "Tô Trì bị nàng nói tới mặt mày xanh mét, đùng đùng bỏ ra đình ngồi.
1340 Một thị vệ khác chạy tới, Tô Mạt phất tay, một luống kình phong thổi tới phong kín mấy đại huyệt biến hắn trở thành tượng điêu khắc. Lăng Nhược thấy vậy, vừa sợ vừa bội phục.
Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 37