1281 Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cho binh sĩ nã pháo liên tục cả ngày lẫn đêm nhằm phân tán sự chú ý của kẻ địch, sao đó lại tạo sơ hở cho kẻ địc tìm cách tập kích phủ nha còn mình nhân cơ hội dẫn người lên núi.
1282 Tô Mạt dẫn mọi người tới kho lương của sơn tặc, thời gian quá ngắn nên mọi người không thể tìm kiếm lâu, chỉ tới những chỗ nàng đã dò được trước, còn chỗ khác thì chịu.
1283 Thế núi lạ kì ở Dã Kê vừa giúp mà cũng vừa hại kẻ địch. Hiện giờ, thế lực họ bị phân tán, các đương gia ở những ngọn núi xung quanh đó cho dầu có nhìn thấy chủ trại bi tấn công cũng không cách nào ứng cứu kịp lúc, chỉ có thể bị quân triều đình lần lần đánh hạ, từng tốp từng tốp đầu hàng, khác chăng là ở thời gian, có người sớm, có kẻ muộn.
1284 Hắc tháp hán tử nhìn mà giật mình. Người này công phu quả nhiên không thua kém công tử, trách không được công tử luôn dặn dò hắn không được khinh địch.
1285 Tô Mạt giơ tay đến gần gã, không chút gì sợ hãi, mỉm cười nói: “Đứng gần ngươi vậy nói chuyện dễ hơn, mà ngươi cũng dễ không chế ta hơn, tiện cả đôi đường.
1286 Vu hận sinh ôm Tô Mạt, ngón tay ép chặt cổ họng nàng, Tô Mạt hướng hắn nháy mắt, ý nói mình sẽ phối hợp, không phát ra tiếng động. Nàng thậm chí còn thả chậm hô hấp, nín thở.
1287 Nói xong, Vu Hận sinh cười lạnh. Tô Mạt rùng mình. A Cổ Thái ơi A Cổ Thái, trăm ngàn lần đừng hại chết nàng nha. Nàng vốn cực kì tin tưởng tài năng của hắn, bắt hắn chế cho nàng loại hương liệu độc nhất vô nhị.
1288 Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng vào lòng, run giọng nói:“Nha đầu xấu xa, sau này, khi nào luyện thành Thiên thủ quan âm rồi mới được chạy loạn, bằng không, tuyệt đối không làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa.
1289 Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, dễ dàng sao? Sao hắn lại thấy còn khó hơn là lấy cứng đối cứng đây?Nàng giả trang Trịnh muội lên núi, một chút sai lầm là mất mạng ngay.
1290 Từ đó tới giờ, Hoàng Phủ Cẩn dự lễ mừng thọ hoàng đế bao giờ đâu. Hơn nữa, nàng cũng muốn ra ngoài, thàng tám hẵng về, vừa tham gia đám cưới của đại ca, vừa chuẩn bị bồng con của Hỉ Thước di nương, một công đôi việc.
1291 Sau ngày thu phục Dã Kê, ngày nào cũng có mấy cô nương đến phủ đưa gà, đưa trứng để Hoàng Phủ Cẩn tẩm bổ, sợ tới mức hắn hạn chế ra ngoài. Nhìn thư mật trong tay nàng, Hoàng Phủ Cẩn an ủi: “Trong thư nói hai mẹ con họ không vấn đề, con nít lúc mới sinh yếu một chút, tẩm bổ đầy đủ sẽ không sao.
1292 Hoàng Phủ Cẩn cũng kinh ngạc, nhặt thư. Trong thư nói Tần Nguyên Quân tới thanh lâu, còn cùng người tranh đoạt tuyệt sắc ca cơ, bị người đánh co tàn phế, hiện vẫn đang bất tỉnh.
1293 Con trai nàng sao lại khổ như vậy?Từ nhỏ đến lớn, nó một đường thuận lợi, vô bệnh vô tai nhưng từ sau chuyến đi Vạn Xuân uyển không còn như vậy nữa. Hết bị ngựa đạp ngực lại tới bị tiểu nhân kiếm chuyện, giờ lại xảy ra chuyện này.
1294 Tần Nguyên Quân nằm trên giường, trên mặt còn mấy vết bầm chưa tan hết, cứ như đang ngủ, chỉ khác là một giấc ngủ dài không biết ngày nào tỉnh. Đại tiểu thư nhìn mà xót xa, cảm giác áy náy lan đầy lồng ngực, hốc mắt cay cay, nước mắt tuôn đầy má.
1295 Lão phu nhân ôm nàng, nhẹ giọng nói:“Đừng khóc, đây là số mạng của các con, qua khỏi tai nạn sẽ có điềm may. Con phải kiên cường, nếu con lựa chọn ở bên nó thì phải cố mà cứng rắn, có biết không?”Lão phu nhân một bên an ủi cháu, một bên lại nhớ tới Mạt nhi, nha đầu kia sao tới giờ còn chưa về?An ủi một lúc, lão phu nhân sai Trương ma ma đưa nàng trở về, lại sai Tô Hinh Nhi qua ở cùng để nàng khuây khỏa.
1296 Cũng không trách hắn, hàng năm lo việc ngoài, chuyện con cái trong nhà làm sao nắm hết. Bà liền đem chuyện của thái tử và đâị tiểu thư kể lại toàn bộ.
1297 Nếu là trước kia, vì thanh danh Tô gia, bà sẽ cố nhịn bởi vì bọn nhỏ chưa đứa nào cưới gả, còn cần sự có mặt của ả. Nhưng giờ, Tô Trì định sắp cưới công chúa, Nhu nhi hôn sự cũng xong, huống gì Tần Nguyên Quân còn mê mang không rõ.
1298 Tô Nhân Vũ mị mị con ngươi:“ Bất kể chuyện gì, nó vẫn là con cháu Tô gia, xử trí nó ra sao là quyền của Tô gia. ”Lão phu nhân từ từ đứng dậy:“ Sáng mai ta sẽ nói chuyện với nó, con cứ lo việc của mình đi.
1299 Để nha hoàn qua loa búi tóc, bà sai Xuân Thủy: “ Đi, bắt ả lại, để bà già ta đây nhìn kĩ thứ ác độc đó. ”Xuân Thủy vâng lời, chạy đi. Lão phu nhân chỉ uống hai miếng cháo tổ yến, sai người nói đại tiểu thư với tam tiểu thư ở trong phòng thêu thùa may vá, không cần qua thỉnh an bà.
1300 “Câm miệng!” Lão phu nhân giận tím mặt: “ Ngươi lấy trộm công thức làm bánh của Mạt nhi, hôm đó chính miệng mi thừa nhận, giờ còn dám xảo?”“Không phải, không phải, là Mạt nhi hại con.