1261 Tô Mạt lại sai ngươi cầm loa hướng về núi hô: “Hải Nhất Đao, ngươi là đồ rùa đen rút đầu, mau nhanh chóng đầu hàng buông tha người vô tội, nếu ngoan cố, đầu ngươi sẽ treo trước cửa thành Lai Châu.
1262 Đang miên man suy nghĩ, vách tường trước mặt chợt mở, một thiếu nữ duyên dáng xuất hiện, cười hì hì nhìn hắn. Trịnh Vinh nhận ra là Tô tiểu thư, Tề vương phi tương lai, vội đứng lên hành lễ.
1263 Tô Mạt lại nói:“Điện hạ không ngại phiền phức sắp xếp tiếp kiến mọi người là vì lo nghĩ cho sự an toàn của ngươi. Nếu không phải như vậy, ngài ấy đã trực tiếp đem hai người các ngươi xử trước toàn dân rồi.
1264 Nàng kêu mấy người Tạ tuần phủ dẫn theo nữ nhi tới chơi với nàng nhưng nàng lại chạy tới kho quân dụng của Phủ nha Lai Châu tu tu sửa sửa. Ai có hỏi thì lảng tránh, nói là vũ khí chuẩn bị tấn công Dã Kê.
1265 “Huynh không nên suy nghĩ lung tung. Ngày sáu tháng này là ngày lành, nhất định thổ phỉ trên Dã Kê sẽ bị tiêu diệt, dâng chiến công làm quà dâng lên bệ hạ trong ngày vạn thọ.
1266 Tô Mạt nha một tiếng, nhảy dựng lên, nháo nhào rửa mặt thay quần áo. A Lí cung kính chờ ở bên ngoài, thấy nàng như vậy không nhịn được bật cười. Tô Mạt ngạc nhiên: “A Lí, ngươi cũng biết cười nha.
1267 Kinh Chỉ Huy Sứ lắc đầu:“Hạ quan không biết uy lực thế nào, không dám vọng đoán. ”Tô Mạt vuốt tóc:“Không sao, ngài sẽ có cơ hội chứng kiến. ”Nàng phẩy tay:“Bắt hắn lại, trông chừng cẩn thận, không cho bất kì kẻ nào tiếp cận hắn.
1268 Người thấp hơn gật đầu, đỡ hai người đi vào lồng, sau đó kéo dây thừng, lồng sắt từ từ được nâng lên. Trong lồng, nam nhân nhỏ giọng nói với nữ tử: “ Ngươi không sợ bị ta bán đứng sao?”Nữ tử kéo mũ trùm đàu, lộ ra mái tóc đen dài, nhẹ giọng nói:“Ngài chắc chắn sẽ không làm vậy, sao lại còn hỏi ta?”Trịnh Vinh xấu hổ, hắn bất quá là cảm thấy rất uất ức, muốn tìm cách gỡ gạc chút đỉnh.
1269 Mấy người liền dẫn họ vào sâu trong núi gặp Hải Nhất Đao. Đi suốt một đường, Tô Mạt mới thấy rõ núi Dã Kê quả nhiên y hệt lời đồn, địa thế hiểm trở, không thể không thận trọng.
1270 Tình thế hiện nay, Hoàng Phủ Cẩn chắc chắc sẽ bắt được toàn bộ sơn tặc trên Dã Kê về quy án nên hắn hào hứng bảo mọi người không cần khẩn trương, còn sai bày tiệc, mời mọi người đến phủ dự tiệc cùng hắn và Tô Mạt.
1271 Trịnh Vinh bắt đầu kể khổ, nói Tô Mạt tùy hứng ra sao, bắt Tề vương đi cùng nàng thế nào…Nói đến nước miếng bay tứ tung còn đám người Hải Nhất Đao thì cười nghiêng cười ngửa, thái độ với hoàng Phủ Cẩn càng khinh thường thêm vài phần.
1272 Tô Mạt vẫn ở kế bên nghe, đột nhiên tò mò hỏi:“Đại ca, ở đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, chẳng lẽ các vị muốn chiếm cả đời? Nơi này nhỏ như vậy, nếu triều đình phái đại quân tới quyết tâm san bằng thì sao?”Trịnh Vinh sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, trách:“Nha đầu như muội biết gì mà nói?”Nói tới đây, bên ngoài có tiếng người xen ngang: “ Nói rất đúng.
1273 Từ trước hắn vẫn không thích gặp người, Hải Nhất Đao nhiều lần mời hắn uống rượu trông thấy các huynh đệ, hắn đều cự tuyệt , lần này thế nhưng chủ động tiến đến, cũng thực tại làm cho người ta kinh ngạc.
1274 Giọng nói của hắn thản nhiên, chỉ như để xác nhận một vấn đề. Ánh mắt hắn còn hơi mị lên, say mê nhìn nàng như nhìn một tác phẩm nghệ thuật có một không hai.
1275 Tô Mạt mắng thầm, thích cái đầu nhà ngươi. Ngươi không nghe hắn nói chắc? Hắn có thích gì ngoài giết người đâu? Địa vị hoàng đế hắn chẳng thèm nữa là…Có lẽ, trong mắt hắn, thế gian này đều là người chết mới gọi là thú vị.
1276 Hải Nhất Đao gãi đầu:“Lúc đó lũ lụt, cẩu quan gom hết lương thực cứu trợ bán rồi đem người nhà hắn bỏ trốn, chỉ phát vài thứ lương thực nhiễm độc cho chúng ta.
1277 Nàng tỏ vẻ sợ: “Hải đương gia, muội hơi sợ Vu công tử. Người đó như là u hồn vậy. Trước đây hắn cũng ở trên núi? Sao ca ca không nói, biết hắn ở chỗ này, muội chết cũng không tới đây đâu.
1278 Tuy Đại pháo không bắn tới Dã Kê nhưng chặn đường rút lui và làm cho thỏ phỉ rối loạn thì dư dả. Tô Mạt nghe pháo nổ ì ầm thì ôm đầu thét chói tai. Vài người hầu vội chạy tới an ủi nàng:“Trịnh cô nương, không sợ, bọn họ bắn không tới đâu.
1279 Vu Hận Sinh không nói gì, bước lên gạt tóc nàng ra sau, vài vết đỏ do muỗi cắn in sau gáy nàng. Hắn khẽ nhíu mày: “ Ngươi không phải họ Trịnh. ”Tô Mạt gật mình nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “ Ta không họ Trịnh thì họ gì? Nói vậy mà cũng nói.
1280 Xong việc, Vu Hận Sinh nhìn nàng: “Đa tạ”, sau đó mất luôn trong bóng tối. Có lẽ, đây là lời nói tử tế nhất của hắn từ trước đến giờ. Đêm khuya, trời đầy mây vô tình, đen kịt.