41 Hôm nay đi làm thấy thằng Tuấn cứ tủm tỉm cười hoài, chốc chốc lại đưa tay lên sờ soạng bờ môi một cách khó hiểu, thằng Tân gõ đầu nó một cái chát:
– Mày mơ mộng gì vậy thằng quỷ kia, mới kua được em nào hả?
Thằng Điệp thì nghiến răng:
– Mới hung được em nào mà tao thấy mày quẹt mỏ nãy giờ mấy bận rồi đó, xem ra em này có vẻ đặc biệt lắm hay sao mà dư âm còn đọng tới bây giờ luôn nè… thành thật khai báo cho anh em biết coi! Không là tao méc con Hiền đó nha!
Tuấn đỏ mặt cười mỉm chi:
– Kệ tao mày, lo làm việc đi!- Trời ơi! Chuyện lạ à nha, thằng Tuấn bữa nay bị ghẹo mắc cở kìa mày ơi!
Bổng thằng Điệp quay qua nói:
– Ừh quên nữa, hôm qua khoảng chín giờ mấy tối ông Quân điện thoại cho tao hỏi số điện thoại của mày đó Tuấn…- Ừh tao biết rồi!- Có chuyện gì hả?
Tuấn tỉnh bơ cà rỡn:
– Có gì đâu, ổng nhớ tao nên kêu tao qua ngủ chung đó mà…- Dẹp cái mặt mày đi!
Thằng Tân vỗ vai thằng Tuấn:
– Làm nhanh đi về, con Hiền nó chờ mày đằng trước kìa… ở đó mà nổ!…
– Hôm qua anh đưa anh Quân về có sao không anh?- Có sao đâu, thằng quỷ nặng như trâu!- Anh Tuấn nè, sao em sợ quá!- Chuyện gì vậy em?- Anh hết thương em rồi phải không?- Em lại nghĩ quẩn nữa rồi…- Con gái có giác quan thứ sáu đó anh…- Không phải mà… để anh chở em đi chơi!
Tuấn không muốn nghe con Hiền nhắc tới cái điệp khúc này nữa, thế là nó tìm cách đánh trống lãng bằng cách chở cô nàng đi vòng vòng dạo cảnh….
42 Quân lửng thửng xách cặp ra cổng thì đã thấy thằng quỷ Tuấn đậu xe ở đó chờ sẳn rồi. Thấy thằng Quân cái mặt nó cười tươi phơi phới:
– Hé lô em iu!
Quân cũng chỉ còn biết cười theo:
– Gì nữa đây nhóc?- Gì là gì? Mình yêu nhau thì từ nay anh qua chở em đi học là chuyện bình thường trong xã hội mà!
Quân mỉm cười leo lên xe.
43 Thằng Tuấn thì đang say sưa chiến thắng với đám thằng Kỳ Trương, tụi nó tỏ vẻ không phục:
– Tao nghi hai đứa bây hùa nhau quá!
Tuấn cười khẩy, nó chứng tỏ mình không phải là tay vừa:
– Ý bạn là không muốn chung chầu nhậu tối nay thì quỳ lạy mình một cái, mình tha cho, việc gì phải đi nói như vậy nè! Bạn nói mình chỉ có cái miệng, bây giờ mình làm rồi mình mới biết… bạn mới là người chỉ có cái miệng!- Thằng chó, ý tao không phải vậy? Chung thì chung chứ có gì, mà ý tao muốn mày chứng minh cụ thể hơn kìa….
44 – Anh Quân gạt hai đứa em nha! Thì ra là anh yêu thằng Tuấn…- Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi mà, chỉ không ngờ là hôm nay nó lại dám rũ anh đi khách sạn.
45 Thằng Quân đã bỏ đi lên nhà thật rồi, nó không thèm khóa cổng lại nữa, làm sao bây giờ, trời lại đang mưa lớn… khỉ thật, mưa sao mà rát mặt thế này. Nhất định chút xíu ổng cũng sẽ phải chạy xuống sà vào lòng mình và xin lỗi rối rít cho mà coi… phim nào cũng vậy mà!…
Trời ơi, ổng làm gì trên đó sao mà lâu thế nhỉ? Hừ.
46 Tuấn mơ hồ nhận ra một làn môi ấm đang khẽ lướt khắp mặt và dừng lại trên bờ môi của nó, cảm giác từ hư ảo đi đến cụ thể, chỉ là nó không thể mở mắt ra được thôi.
47 Thằng Quân đang nằm kế bên nó và chăm chú dán mắt vào trang web Tinhyeutraiviet. com. Nó nằm thấp hơn và xoay người về phía thằng Quân, năm ngón tay nó đang làm đủ trò trên vùng bụng dưới của thằng Quân từ chỗ cái màn hình lappy trở xuống, lúc thì “người đi bộ”, lúc thì “cuốn bánh tráng”, lúc “kiến bò”, lúc “chặt thịt” v.
48 – Anh Quân… hấc hấc…- Chuyện gì vậy? Bình tĩnh nè…
Lúc thằng Tuấn vừa chợp mắt thì Quân nhận được điện thoại của con Hiền, nó hẹn thằng Quân ở quán cam dâu quen thuộc, vừa gặp nhau cô nàng đã òa khóc…
– Anh Tuấn đó, dạo này sao em thấy ảnh cứ tránh mặt, lạnh nhạt với em hoài… em nghĩ là ảnh có người khác rồi!
Quân gãi đầu:
– Chắc do em đa nghi quá…
Con Hiền bổng mắt sáng lên:
– Lúc này đi học anh có thấy ổng lăng nhăng với con kế toán nào không? Hu hu… ổng đang xài sim khuyến mãi thì chắc con Quyên nó không có tìm ổng nữa… mới đây thôi mà ổng đã quen con nào rồi, em nói thiệt với anh nha, lúc trước chưa có quen ảnh hả, toàn là em đá người ta không hà, em quen thằng nào mà nó bỏ em đi theo con khác là con đó coi như khỏi cất đầu nhìn đời được với em luôn đó…
Quân mím môi hỏi:
– Vậy… giờ em phát hiện ra nó quen con khác thì em sẽ làm sao?
Con Hiền khóc rống lên:
– Em không biết nữa… em sợ ảnh lắm, chắc em thương ảnh thiệt rồi, ảnh mà quen con khác, con đó không chết mà là em chết đó… hu hu hu!
Quân đau đầu:
– Bình tỉnh đi, đừng có lo, không sao đâu! Ủa mà… em có nghe thằng Kỳ Trương nói gì chưa?
Con Hiền nói dạt ngang:
– Em với thằng cha đó anh em nhưng mà không có hạp, ít nói chuyện lắm! Hu hu hu mà anh nhắc thằng cha nội đó chi vậy?
Quân hỏi mấp mé:
– Nó… nó không có rũ em đi… chơi hả?- Có… mà em không quan tâm! Đi với mấy thằng dịch vật bạn ổng cho em cũng không thèm… hu hu hu.
49 Nói chuyện với con Hiền được một lúc thì cu Tuấn ở nhà đã nhỏng nhẽo, nó điện réo thằng Quân ngay, Quân viện cớ mợ ở nhà kêu về nên cáo từ con Hiền ra về.
50 Thằng Kỳ Trương vỗ vai thằng Quân cái độp, miệng thằng này sưng một tí và có vết trầy ngay khóe môi:
– Ủa, Quân! Thằng Tuấn chồng mày đâu, sao không thấy nó đi học để còn bàn bạc chuyện đi chơi nữa chứ!
Quân cười trả lời thật nhưng mà như đang giỡn:
– Đang nằm trong phòng tao đó, tới đó tìm nó mà bàn.
51 Quân nhè nhẹ mở cửa phòng bước vào, thằng Tuấn đang ngủ say, nó còn ngáy nữa chứ. Phù, thế là thoát nạn! Thằng Quân quăng số tiền quyên góp lên bàn và thay quần áo ra rồi từng bước leo lên giường.
52 Khuya đó theo lịch hẹn cả đám sẽ đi xe buýt sao cho đúng sáu giờ rưỡi sẽ có mặt tại: Ga xe lửa. Có sự thay đổi vào phút chót tất cả là do quyết định của cu Tuấn, hắn ta không muốn đi Vũng Tàu nữa mà chuyển sang Mũi Né vì không muốn đấng lang Quân nhớ lại cái chuyện buồn ở Vũng Tàu nữa.
53 “Rầm!”
– Ông nói coi, thái độ đó là thái độ gì?
Tuấn đóng mạnh cửa phòng, nó nói như tát nước vào mặt đối phương, Quân mỉm cười nhưng vẫn tạo ra vẻ mặt tỉnh bơ.
54 Dưới sự lãnh đạo của trưởng nhóm Kỳ Trương thì do chuyến đi xe khá mệt nên cả đám sẽ làm tình tập thể, ý lộn… nhậu tập thể vào lúc 5h sáng để chuẩn bị đón bình minh.
55 – Ê! Ông Quân hai đứa nó chạy đi đâu vậy? Làm sao bây giờ?
Quân cảm giác bất an thế nào ấy, nó ra lệnh:
– Đuổi theo….
Bổng thằng Hoàng kéo tay nó lại:
– Thôi anh ơi, chỗ người ta tâm sự mà mình đuổi theo làm gì, vô duyên chết mồ, đi về phòng đánh bài còn vui hơn.
56 Quân nằm sấp trên giường nệm và mặc cho nước mắt rơi. Vậy nó mất thằng Tuấn thật rồi. Nó nhìn lên đồng hồ đã 11h 30 rồi mà thằng Tuấn vẫn còn ở ngoài đó, chắc là đang vui vẻ với con Hiền đây mà! Liệu mình năn nỉ thì nó sẽ có quay lại chăng? Mình sẳn sàng quỳ gối van xin nó mà! “Tuấn ơi, nhóc nói đi, nhóc chỉ vì nhất thời giận anh mà làm vậy thôi mà…”…
Hừ 11h 30 rồi, tên Quân khốn nạn chẳng thèm tìm mình mà nói lời xin lỗi, thích thì chiều.
57 – Này, ông ngủ chưa vậy?- Còn thức! Cái tay nhóc tháy máy như vậy ai mà ngủ cho được. Nhóc tính bày trò gì nữa hả? Anh mệt lắm rồi đó nha, nhóc quậy anh quá trời! Hư ghê, có ngày bị giang hồ chặt tay đó nha!- Cái gì? Thằng nào, con nào dám chặt tay tui? Của tui, tui có quyền làm bất cứ gì tui thích nha!- Xía! Ở đâu ra vậy? Của nhóc con khỉ nè… lấy tay ra coi!- Hì hì, không ngủ được thì… mình ra bờ biển đi dạo nha! Chắc là đẹp lắm!- Oh! Không phải là một ý kiến tồi, mặc áo ấm vô đi, nhóc chưa chắc đã khỏi bệnh đâu nha!…
Thế là hai tên ấy lục đục sửa soạn đi bộ ra bờ biển, sóng hôm nay vui lắm, cứ liên tục vỗ vào bờ reo múa… Tuấn ôm lấy vòng tay của thằng Quân nói:
– Bây giờ mình chơi trò vẽ tranh trên cát đi!- Vẽ gì giờ nhóc?- Ông suy nghĩ đi!- Vẽ hình trái tim khắc tên anh và nhóc nghen! Chịu không?- Wao, sao ông có suy nghĩ giống với tui quá vậy? Tui cũng tính nói vậy đó!
Thế là hai đứa hì hục, lom khom vẽ một trái tim thật lớn trên cát, thằng Tuấn hạnh phúc nói:
– Mỗi thằng nửa trái tim, ông vẽ tên tui, tui vẽ tên ông nha!- Ừh, anh biết rồi!
– Wao, tác phẩm của hai đứa mình đẹp thật ông nhỉ?- Ừh! Mà lỡ có ai thấy thì sao? Nhóc không sợ àh?- Không! Việc gì phải sợ! Tui sống trên đời này cóc sợ ai hết!- Không sợ anh luôn sao?- Vậy ông có sợ tui không?- Không! Mắc gì sợ!- Vậy hả? Nè….
58 – Ông này, nãy giờ ông có nghe tiếng gì không?- Anh không để ý…- Tui nghe tiếng gì khẹt khẹt nãy giờ àh… lâu lắm rồi! Giống như tiếng chó nó mắc xương hay lúc nó… ăn cỏ đó!- Bậy, khu du lịch này làm gì có chó…- Ê, ông Quân nhìn kìa, giờ này cũng có người tắm biển giống tụi mình kìa…- Đâu?- Đó… có người nhỏ xíu đang đi ra biển, tuốt đằng kia đó, cái đầu nó đang cúi cúi đó… thấy hôn?- Ừh… ừh… hình như con gái… tóc nó dài…- Có khi nào nó đi tự tử hôn ông, chứ trời mưa ai mà khùng đi tắm giờ này cha! Lại là con gái…- Nói bậy! Nhiễm phim rồi hả?- Hì hì.
59 Hai giờ trưa hôm sau con Hiền tỉnh dậy, nước mắt nó giàn giụa. Thằng Quân lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Thằng Tuấn tức nhiên là lúp ló sau lưng…
– Hiền em tỉnh rồi hả? Em thấy trong người sao?- Anh Hai em đâu?- Nó với thằng Khôi vừa mới chợp mắt tí…- Em xin lỗi các anh…- Ngốc quá, mai mốt đừng có làm như vậy nữa nha!- Ba mẹ em…- Ba mẹ em đã biết tình hình rồi, họ đang đón chuyến bay sớm nhất để về Việt Nam đó…
Tuấn lấp ló sau lưng chỏ mỏ vô:
– Tự nhiên chết chi vậy?
Quân quay qua vả vô mặt nó:
– Im coi! Dzô dziên quá nha!
Con Hiền thấy vậy cũng phì cười:
– Em xin lỗi anh Tuấn…- Tui không có cưới cô để đền bù đâu à nha…
Quân giậm chân nó:
– Trời ơi, cái thằng này… Hoàng, nắm đầu nó ra ngoài cho anh!
Con Hiền giơ tay lên cản lại:
– Không sao, để ảnh lại đây đi anh, em… hiểu mà… em xin lỗi… tại em ngu! Anh đừng giận em nha anh Tuấn!
Tuấn thập thò nhìn ánh mắt của thằng Quân thăm dò, nó không dám nói tiếng nào, thằng Quân thấy thái độ đó cố gắng lắm mới nén được cười:
– Muốn nói gì nói đi!
Tuấn mới nói:
– Em làm vậy, lỡ có chuyện gì thì em có nghĩ tới anh không? Mất duyên anh luôn thì sao hả? Người đời sẽ nguyền rủa anh là thằng này nó thế này, nó thế nọ… em…- Em xin lỗi… nhưng mà em biết người yêu của anh rồi!
Hai cái miệng đồng thanh la lên:
– Hả? Em… nói… gì…?
Tự nhiên thái độ con Hiền bây giờ khác hẳn, mặt nó tươi hẳn ra, còn cười nữa chứ:
– Em biết người yêu của anh là ai rồi, em sẽ không buồn nữa đâu!
Thằng Tuấn vọt miệng:
– Xạo pò… Sao mà em biết được chứ?
Con Hiền làm cho Quân chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác:
– Trái tim trên cát ai vẽ đẹp lắm!- Ơ… em…
Bổng nhiên con Hiền nắm tay thằng Quân thật chặt:
– Ai chứ anh Quân thì em coi như anh trai, em sẳn sàng… nhường!
Quân đỏ mặt nhìn qua thằng Hoàng, thằng nhóc Hoàng hiểu ra câu chuyện bổng cười khúc khích, quê dễ sợ, thằng Tuấn cốc đầu nó:
– Có gì mà cười!
Quân lại gõ đầu thằng Tuấn lại:
– Thằng nhóc này vô duyên quá nha, không hiểu Hiền nghĩ sao chứ anh là anh ưa nó không vô rồi đó!- Ông dám nói tui vậy hả?…
Không biết có thêm ai khác biết chuyện gì không nữa, nhưng thấy tâm trạng con Hiền vui vẻ nên tất cả cũng đỡ lo.
60 Sau chuyến đi sóng gió đó Hiền bị ba mẹ làm cho một trận nhớ đời và buộc phải về quê ngoại để nhận được sự chăm sóc đặc biệt nhất từ phía ông bà và cậu dì, ngay cả quan hệ bạn bè cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt, gắt gao.