1
Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh
“Diệp tổng, lễ vật đặt ngay trong phòng, mời ngài vào xem thử.
2
Edit: Youngie07 + Beta: Tiểu Vân
“Uh uh… Uh uh…. ”
Thiếu niên dưới ảnh hưởng của thuốc như bị đốt cháy thân thể, hai tay quấn lên cổ của nam nhân, đầu ngửa lên tiếp nhận cái hôn ôn nhu của người kia.
3
Edit: Tiểu Vân
“Uh. . . . . ”
Diệp Trầm Tĩnh mơ màng chầm chậm mở mắt ra, huyệt thái dương giật giật đau nhức, mắt khô khốc, miễn cưỡng mở ra, rất khó chịu.
4
Edit: Tiểu Vân
“Diệp tổng. ” Người nam nhân cao gầy tên Ngô Giang thận trọng nhìn Diệp Trọng Tiêu, lấy lòng hỏi, “Lễ vật ngày hôm đó, chẳng biết Diệp tổng…”
Diệp Trọng Tiêu vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra hỉ nộ, lẳng lặng nhìn Ngô Giang một lúc, mới mở miệng, “Ngô tổng.
5
Edit : Tiểu Vân
Ở nhà nghỉ ngơi một tuần, Diệp Trầm Tĩnh lại bắt đầu một cuộc sống bình thường, đi học, làm thêm ở nhà hàng cơm tây, không vì mê loạn đêm hôm đó mà có gì thay đổi.
6
Edit: Tiểu Vân
“Anh ơi, anh tên là gì dạ?” Bé trai trắng trẻo thấy một anh đẹp trai đi vào ngồi, chớp đôi mắt trong veo nhìn cậu, tò mò hỏi.
7
Edit: Tiểu Vân
Mà ở nơi này, là nơi lần đầu tiên cậu gặp được người đàn ông kia, sau đó thì xảy ra chuyện đêm đó.
Cậu xin nghỉ một tuần lễ, nhà hàng cơm tây kia vẫn nhận cậu vào làm, nên buổi tối cậu vẫn có chỗ để làm.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Vân
“Mạc mạc khinh hàn thượng tiểu lâu,
Hiểu âm vô lại tự cùng thu,
Đạm yên lưu thủy họa bình u.
9
Edit: Tiểu Vân
Sắc mặt của Diệp Trầm Tĩnh cũng không vì hắn nói những lời đó mà đỡ hơn, ngược lại càng thêm tái nhợt, Diệp Trọng Tiêu tưởng là vì hắn gợi lên chuyện thương tâm, chỉ yên lặng cầm tay cậu.
10
Edit: Tiểu Vân
Diệp Trọng Tiêu cũng không lái xe về nhà, mà trước tiên gọi điện thoại cho Mạc Diệp Vân, xác định cậu ta không đi làm ở bệnh viện hay dẫn gái ra ngoài chơi thì trực tiếp lái ô tô tới nhà cậu ta.
11
Edit: Tiểu Vân
Tĩnh của tôi? Mạc Diệp Vân bị sét quánh cứng đờ rồi. Thằng cha này hết thuốc chữa rồi, bát tự còn chưa trao đổi, để xem về sau mà thành trúc lam đả thủy nhất tràng không* hắn còn cười được như vầy nữa không, mắc ói.
12
Edit: Tiểu Vân
“Ăn cái gì vậy?”
Diệp Trọng Tiêu chỉ như tùy tiện hỏi, hắn cảm thấy nếu cậu nói đã ăn rồi, thì chính là chưa ăn gì cả.
13
Edit: Tiểu Vân
Diệp Trầm Tĩnh rửa mặt súc miệng, đi vào phòng ngủ ngủ.
Diệp Trọng Tiêu theo cậu đi vào, hắn lôi một cái ghế kế bên bàn đọc sách đặt trước giường ngồi xuống, bộ dáng như muốn ngắm mỹ nhân ngủ.
14
Edit: Tiểu Vân
“Ngủ ngon. ” Diệp Trầm Tĩnh hồi phục tinh thần, sau khi nhẹ giọng đáp lại hắn, xoay người liền đi vào tiểu khu.
15
Edit: Youngie07 + Beta: Tiểu Vân
Diệp Trầm Tĩnh biết bản thân cự tuyệt cậu ta không được, nhưng mà lại không muốn đi, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục im lặng.
16
Edit: Youngie07 + Beta: Tiểu Vân
Giám đốc kinh ngạc nhìn thân ảnh người nọ cứ như vậy biến mất ở cửa quán cơm, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này là ai rồi.
17
Edit: Youngie + Beta: Tiểu Vân
Diệp Trầm Tĩnh nghiêm túc nhìn hắn, rất trịnh trọng mà cam đoan.
“Ngoan.
18
Edit: Youngie + Beta: Tiểu Vân
Cho dù cậu đã cố hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, cho dù lực tự chủ của cậu có cao đi nữa, chung quy cũng chỉ là một cậu bé mới mười lăm tuổi.
19
Edit: Youngie + Beta: Tiểu Vân
Đến chỗ của Lương Hạ được gần một tháng, bản thân cố gắng không suy nghĩ nhiều, thậm chí không thèm nghĩ về người đàn ông kia nữa, tâm trí chỉ tập trung chờ cục cưng trong bụng lớn lên, sinh bé ra, nuôi bé lớn lên thật tốt.
20
Edit: Youngie + Beta: Tiểu Vân
Mạc Diệp Vân nhìn hắn lộ ra nụ cười tươi.
Chưa cần tới một ngày, những gì có liên quan tới Diệp Trầm Tĩnh từ nhỏ đến lớn, tin tức về cha mẹ cậu cũng tra ra hoàn toàn, bây giờ đều đang bày ra trước mặt Diệp Trọng Tiêu.