21 Edit: Emily
Beta: Sub
Hàn Kính không rõ, ngẫm lại đại khái là Lan Tri được nuông chiều từ bé, rất kiêng ăn, không quen ăn thức ăn căng tin. Vì vậy hắn nghiêm túc nhìn người hầu như dã đem cằm đặt lên vai mình – Lan Tri, nói: “Giáo sư Lan, anh không thể kiêng ăn như thế.
22 Edit: Sub
Hàn Kính rất nhanh liền tìm thấy chìa khóa mình làm thất lạc ở phía sau cửa phòng ngủ. Tìm thấy chìa khóa xong hắn đứng thẳng người, tựa người vào cửa phòng ngủ của Lan Tri.
23 Edit: Sub
Mấy tuần lễ sau đó Hàn Kính lại chú tâm vào học hành.
Hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, mỗi ngày chỉ biết học với học.
Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại không muốn làm gì khác ngoài học.
24 Hàn Kính ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lan Tri, vẫn không nhúc nhích. Thẳng đến khi Lưu Minh đẩy một cái, hắn mới bừng tỉnh.
"Vậy là có chịu hay không mà đơ mặt ra thế?" Lưu Minh hỏi.
25 Lan Tri đã say chuếnh choáng trên giường, nửa người trên quần áo không chỉnh tề, quần cũng đã bị Chu Thành cởi bỏ, cẳng chân trần trụi trơn bóng, chỉ còn mang một đôi vớ trắng.
26 Quả nhiên, Lan Tri chỉ phun ra bốn chữ lạnh như gió đông đang thổi ngoài trời: "Có chuyện gì không?"
Hàn Kiến "Ừm" một tiếng, bước đến.
27 Hàn Kính đang tinh trùng xộc não thì điện thoại của hắn vui vẻ mà đổ chuông.
Dĩ nhiên là hắn mặc kệ. Lúc nãy hắn cũng quăng bừa điện thoại ở đâu chẳng nhớ, giờ trong tay lại đang ôm ấp người đẹp, trời có sập cũng không bắt hắn đứng dậy đi tìm điện thoại nổi.
28 Lan Tri rất biết chăm sóc. Anh sờ lên lưng hắn, day cắn vành tai tiếp tục dịu dàng bảo: "Cậu mệt thì nằm xuống đi, tôi tự chủ động cũng được. "
Trời ơi dịu dàng quá đỗi rồi.
29 Lan Tri cởi áo khoác ngoài và khăn choàng cổ, đưa mắt ngắm nhìn Hàn Kính đang ngủ ngon lành trên giường.
Dildo điện vốn ngưng chạy từ lâu rồi, kích thước lại nhỏ nên đã tuột ra khỏi cơ thể Hàn Kính.
30 Thứ hai là ngày nghỉ cuối cùng trước khi bắt đầu Tết nguyên đán. Hàn Kính tranh thủ ngày nghỉ dọn hết đồ về nhà Lan Tri. Phòng thuê của hắn phải trả trước thời hạn, cũng may chủ trọ không càm ràm gì hắn, vì nhà cũng nhỏ, lại đang mùa luyện thi nên cũng không thiếu người cần thuê.
31 Cứ như vậy thời gian trôi qua nhanh chóng, đã gần đến ngày nghỉ tết âm lịch. Mọi người cũng dần về quê hết, lớp phụ đạo của Hàn Kính cũng nghỉ rồi.
Hàn Kính cũng phải rời thành phố A về quê mừng năm mới.
32 Tuyết lại rơi lớn thêm, lộp bộp đánh vào mặt dù, rồi lại lăn xuống, theo gió bay lên bám vào áo khoác, vào tóc Lan Tri.
Trong khi Hàn Kính tròn mắt kinh ngạc, anh lại vô cùng bình tĩnh.
33 Sáng hôm sau, điện vẫn chưa có.
Hàn Kính giới thiệu Lan Tri với ba mẹ mình. Đương nhiên vì để tránh phiền toái, hắn cũng không nói thật quan hệ của hai người, chỉ dùng lý do tối hôm qua lừa Hàn Minh ra nói lại.
34 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa trưa mùng mười, Hàn Kính từ quê lên lại thành phố A.
35
Hàn Kính ngoan ngoãn đem đồ ăn đi hâm, đợi Lan Tri tắm rửa xong thay quần áo chỉnh tề, cùng ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm.
Vừa ăn được một nửa, điện thoại anh đổ chuông.
36
Hàn Kính không hiểu, nghĩ thầm, anh đi gây chuyện thì tìm tôi làm gì? Cha tôi cũng đâu phải Lý Cương (*), căn bản cũng chẳng giúp gì được.
(*) Cha là Lý Cương: Tiếng lóng, ám chỉ người nhà là người quyền thế, có chức quyền, nhờ cậy được.
37 Hắc Tử lắp bắp kinh hãi, vừa định chửi ầm lên, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Kính, bèn ngậm chặt mồm. Trong bọn chúng hắn có địa vị thấp nhất, hắn cũng không dám chống đối Hàn Kính.
38
Trong lúc Hàn Kính còn đang tất tả về nhà lục tìm sổ bảo hiểm y tế để được vào thăm Lan Tri, Dương Anh đã ngồi cạnh bên giường bệnh.
Bà biết rõ anh đang tỉnh.
39
Hàn Kính không muốn về.
Hắn ngồi trên băng ghế dài trong hành lan bệnh viện, cách phòng ICU Lan Tri nằm không xa.
Những lời bác sĩ vừa nãy nói, Hàn Kính đương nhiên cũng hiểu.
40 Cô sinh viên vào hiến máu, chỉ lát sau đã đi ra, đưa hắn tấm giấy xác nhận cuối cùng, còn không quên an ủi hắn thêm vài ba câu nữa. Hàn Kính cảm ơn rối rít, thậm chí còn muốn quỳ xuống dập đầu lạy tạ.